”Không có gì, chỉ là có nhiều thịt như vậy, em xem chúng ta nên gửi một ít cho mẹ không.”
Lý Hương Lan không vui lắm khi nghe thấy lời này từ người đàn ông của nhà mình, nhưng về vấn đề kính hiếu ông bà, bà không thể nói không hay ngăn cản chồng, nếu không bà sẽ bị coi là đứa bất hiếu!
Trái tim Sở Sở thắt lại, nếu bà lão kia biết trong nhà có một con lợn rừng, sợ là nhà mình không giữ được tí nào, đến lúc đó, bà ta sẽ cho thôn biết về việc nhà mình giấu thịt lợn, để nó phải cống ra ngoài.
Nhưng trước khi Sở Sở kịp lên tiếng, em trai Vân Thạc đã nổi giận:
"Cha, cha chỉ nghĩ kính hiếu mẹ của cha thôi sao, nhìn nhà chúng ta đi, còn có gì nữa đâu. Nhà ta dột nát nhất thôn thì không nói, nhà người ta mỗi ngày mặc dù không đủ gạo ăn, nhưng vẫn no bụng, nhưng còn gia đình mình thì sao? Cơm đều không đủ ăn, tại sao hả cha, nếu là do nhà mình không kiếm đủ tiền để ăn, thì con chấp nhận, nhưng bốn người chúng ta cùng kiếm tiền, lại không bằng nhà người khác chỉ có hai người lao động. Còn không phải là do phải trợ cấp cho nhà bác, nhà chú sao? Ai ai trong nhà bác cả cũng sống tốt hơn nhà chúng ta. Chưa nói đến chú út làm việc ở thị trấn, cả hai người bọn họ đều có công ăn việc làm ổn định, ngôi nhà ngói bốn gian mà nhà chú vừa xây năm ngoái có thể áp đảo bất kỳ nhà nào trong thôn, còn không phải đào từ nhà chúng ta ra để đắp vào nhà họ trong những năm qua.”
Lý Hương Lan nghe xong cũng khó chịu: "Cha bọn nhỏ, Tiểu Thạc nói đúng đấy, nếu mẹ mà biết, em sợ gia đình mình sẽ không giữ được chút nào. Vả lại, hai đứa nhỏ cũng lớn rồi, Sở Sở là con gái, gả chồng cũng không tốn nhiều, nhưng mấy năm nữa tiểu Thạc chúng ta nên cưới vợ sinh con, nhìn hoàn cảnh nhà mình thì có ai nguyện ý gả vào.”
Vân Chí Cường cảm thấy áy náy: “Thời gian qua đều do cha không tốt, để nhà mình chịu khổ rồi.”
Nhìn bên ngoài trời mưa to, trong nhà trời mưa nhẹ, lại nghĩ đến căn nhà ngói lớn mà nhà anh cả vừa xây và căn nhà mà em trai mua ở thị trấn, căn nào cũng khá hơn căn nhà mình. Mẹ ông hay thiên vị, Vân Chí Cường lại không hề không biết, ông định rằng anh cả sẽ cho cha mẹ dưỡng lão, và em trai sẽ gửi ăn từ thị trấn về, nhưng ông lại vô thức làm khổ vợ con. Thôi ! Quên đi, bây giờ anh cả và em trai đều khá, nhà mình giờ phải lên kế hoạch cho con cái.
“Trước kia cha không tốt, làm khổ cả nhà, nhưng bây giờ các con đều đã lớn rồi, về sau bên bà nội cha cắt đi một ít khẩu phần kính hiếu, tranh thủ quá vài năm đem hai ta cũng xây được nhà ngói.”
“Con xin lỗi cha". Vân Thạc nhìn cha mình như vậy, cậu cảm thấy không thoải mái. Nhưng cậu không hối hận, bằng không nhà mình cái gì cũng cho bà nội, gia đình mình sống thế nào. Nhà họ có cuộc sống tệ nhất thôn, thậm chí còn bị người trong thôn coi thường, còn không phải vì họ không thể đứng lên bảo toàn nhà họ!
“Được rồi, ngày mai còn phải dậy sớm để lên huyện, đi ngủ nhanh lên.”
Đã vài ngày kể từ khi bán lợn rừng, nhưng cả nhà vẫn chưa dám trả nợ ngay lập tức. Rốt cuộc, thật khó để nói ra nguồn tiền từ đâu.
Mấy ngày qua, Sở Sở đã luôn nghĩ cách kiếm tiền, có đủ thứ trong không gian, nhưng không có cớ gì để lấy ra. Đã là năm 76 rồi, chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, đất nước đã bước vào cải cách và mở cửa. Sở Sở muốn làm ăn, nhưng hiện nay người ta khó mà tiếp thu.