Tiểu Lưu còn chưa kịp lên tiếng đã nghe được một tràng âm thanh kinh ngạc.
“Sở Sở, em…em là Sở Sở?”
Sở Sở quay đầu vừa đúng lúc bắt gặp, đây không phải anh họ sao? Ngày hôm qua cô còn nghĩ xem tại sao anh ta đi đến thành phố H, không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được trong tiệm của mình, còn là tới tìm việc.
Sở sở đang nghĩ ngợi thì nghe anh họ Lý Gia Hưng nói.
"Sở Sở, thế nhưng em không có chết, em thật sự không chết!
Vô nghĩa, cô muốn chết còn có thể đứng ở nơi này nghe anh nói chuyện? Trong lòng Sở Sở thầm than.
Không chờ Sở Sở trả lời, lại nghe Lý gia hưng nói.
""Không đúng! Nếu không sao, tại sao em không trở về nhà? Em không biết, cô và dượng còn tưởng rằng em không còn nữa, đôi mắt của cô đã khóc đến mức muốn mù, cả ngày nói thực xin lỗi em, không nên bức em gả chồng gì đó. Còn có Tiểu Thạc, lần trước khi anh thấy em ấy, cả người đều trầm lặng đi không ít, còn không thích nói chuyện. Đối với cô và dượng cũng lạnh nhạt. Vừa nhìn qua là biết, trong lòng khẳng định vô cùng oán giận cô và dượng.""
""Đúng rồi, Sở Sở, tại sao em lại ở chỗ này?"" Lý Gia Hưng nói đi nói lại, nói nửa ngày mới nhớ tới hỏi cái này. Cũng không chờ sở sở trả lời, trên mặt anh lộ ra biểu cảm ngượng ngùng, lại nói tiếp.
""Chuyện kia…… Sở Sở à, anh Hưng của em đã một ngày không ăn cơm, em có thứ gì có thể ăn được hay không, cho anh lót bụng trước cái đã."" Nói xong anh lại cúi đầu, Sở Sở dễ dàng thấy được lỗ tai anh đã đỏ ửng lên.
Từ trong trí nhớ cô biết được, Lý Gia Hưng nhân cách thật ra không tồi, nhưng rốt cuộc Sở Sở không có tiếp xúc quá nhiều.
Sở Sở đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lưu, để anh ta không cần nói chuyện, một bên cô lại qua qua Lý Gia Hưng nói.
""Anh Gia Hưng, nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, chúng ta đổi địa điểm khác rồi nói sau. Đi, em đưa anh đi ăn cơm.""
Sở Sở vừa dứt lời liền dẫn theo Lý Gia Hưng đi đến cửa hàng của bác Triệu. Lý Gia Hưng có thể là thật sự cực kỳ đói, lập tức ăn ba bát mới dừng lại. Bát của thời bây giờ cũng không phải là loại bát nhỏ giống như đời sau, mà là bát lớn đựng canh.
Bác Triệu làm không kịp anh ăn, người bình thường cũng chỉ ăn một bát thôi. Đó là ba bát lớn tràn đầy đó, Sở Sở nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Mà Lý Gia Hưng hình như cũng cảm thấy anh ăn có chút nhiều, ngượng ngùng ngẩng mặt lên.
""Cái kia…… Sở Sở à! Có phải anh ăn hơi nhiều? Nhưng em yên tâm, tiền ăn này em trả trước giúp anh, chờ anh kiếm được rồi nhất định sẽ trả lại cho em.""
Sở Sở vừa thấy Lý Gia Hưng đỏ mặt, vội vàng nói.
""Không sao, anh Gia Hưng, anh ăn cỡ này em vẫn trả được. Nhưng mà anh không ở dưới quê, tại sao lại đi đến đây? Chuyện gì xảy ra sao?
Sở Sở nói mới vừa hỏi xong, liền nghe Lý Gia Hưng tức giận nói.
""Sở sở à, em không biết đó thôi, anh Hưng của em gặp phải tiểu nhân! Không phải chính phủ nói cho phép một bộ phận hoa màu phân chia sao! Năm trước có địa phương còn phân chia hoa màu, năm nay khi lương thực phân xuống dưới, bên kia được phân thì lương thực ăn không hết, còn nơi không được phân thì lương thực tắc không đủ ăn.""
Lý Gia Hưng và một người anh em tốt ở cùng thôn thương lượng đem lương thực hai bên chuyển một chút. Cũng là, bởi vì khi anh hai chị dâu kết hôn đã tiêu tốn gần hết của cải trong nhà, trong nhà thật sự là nghèo. Hai người thương lượng tốt xong liền mua lương thực ở bên kia về bán ở bên này.
Vừa mới bắt đầu làm vài nét bút cũng kiếm lời một ít tiền, nhưng không nghĩ tới bị bị một người khác cùng thôn phát hiện ra. Hai người không đối phó được, người kia cũng là cái mỏ hỗn, mấy ngày hôm trước còn cãi nhau qua lại, người kia dưới sự tức giận đã báo lên chuyện của hai người.
Ads by
tpmds