Tuy rằng từ khi Sở Sở xuyên đến thế giới này trở về sau, trước nay cô chưa từng gặp qua người trong nhà bà ngoại. Nhưng dựa vào ký ức còn sót lại của nguyên chủ, chỉ là bình thường những ký ức không quan trọng có hơi mơ hồ, một số người và chuyện, lúc nhìn thấy vẫn sẽ nhận ra. Chỉ là anh họ này không ở dưới quê tại sao lại chạy đến nơi này tới rồi! Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Lại nói tiếp, bà ngoại và cha mẹ của nguyên chủ tính tình không có khác nhau lắm, đều là những người yếu đuối dễ bị bắt nạt. Nếu không cũng sẽ không mặc kệ Lý Hương Vân bị bắt nạt ở nhà chồng nhiều năm như vậy bị, nếu là gặp được cha mẹ bá đạo, đã sớm dẫn người đánh tới cửa rồi. Rốt cuộc người nhà cô không thể thiếu nợ ân tình của nhà ngoại. Bà ngoại ông ngoại sinh được ba nam hai nữ, mẹ cô Lý Hương Vân đứng thứ hai. Có một dì nhỏ nhất, là người có tính tình đanh đá nhất trong tất cả các anh chị em trong nhà, nhà chồng của dì ấy cũng đã sớm phân nhà riêng.
Người mà hôm nay Sở Sở nhìn thất là con thứ hai của bác cả, từ nhỏ được cưng chiều, nhưng tính tình khá tốt, không gì ý xấu. Cũng không biết tại sao anh lại đi đến thành phố H, dựa theo người bác cả thành thành thật thật lại không biết nắm bắt tình hình biến đổi kia, hiện giờ ở quê lại phân chia, không phải là nên thành thành thật thật ở nhà chăm chỉ làm ruộng à?
Sở Sở nghĩ đi nghĩ lại một hồi lại bỏ đi không nghĩ nữa, dù sao cũng không có liên quan gì đến cô. Những người ở quê đó, dù sao cũng chỉ thừa nhận mỗi đệ đệ Vân Thạc của cô mà thôi. Đương nhiên, về sau cha mẹ của nguyên chủ già rồi, Sở Sở cũng sẽ gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ.
Thực sự cha mẹ của nguyên chủ chỉ cần không có lão bà kia ở bên trong xúi giục chuyện xấu, thì hai người đối xử với Sở Sở vẫn rất tốt. Dù sao trong nhà chỉ có hai đứa nhỏ, tuy rằng bọn họ tương đối coi trọng còn trai Vân Thạc hơn một chút, nhưng cũng không có giống mấy nhà khác, không coi con gái là người hẳn hoi. Chẳng qua quá mức ngu hiếu, một khi gặp bà già kia, chỉ số thông minh của hai người dường như đều biến mất.
Lúc trước lựa chọn phương thức rời đi như vậy, cũng là do khi ấy Sở Sở đang nổi nóng, cái gì cũng mặc kệ, chỉ nghĩ đến việc chạy nhanh rời đi là tốt nhất. Bây giờ cô ngẫm nghĩ lại, kỳ thật lúc trước cô làm như thế là quá mức kích động, không nói đến Vân Thanh Thanh, dù sao cô ta cũng đã hại chết nguyên chủ, kết cục như thế là đáng. Nhưng Vân Thạc luôn hết mực che chở cô như vậy, lúc biết cô không còn nữa, sẽ đau lòng biết bao nhiêu.
Không biết có phải hay không do tiếp nhận quan hệ ký ức của nguyên chủ mà trong lòng cô đối với Vân Thạc luôn có một phần không tự chủ được quan tâm và đau lòng. Mà đối với cha mẹ, là vừa yêu vừa giận! Rốt cuộchai người đó đã nuôi nguyên chủ lớn như này, nói không yêu đó là không có khả năng, nhưng lại oán cha mẹ, nhiều năm qua đều đem đồ vật trong nhà cho bà nội hết, quá khổ không nói, còn con của bác cả bắt nạt, cuối cùng đến mạng cũng vứt đi.
Có một số chuyện, một số người không phải Sở Sở muốn tránh là có thể tránh.
Khi Sở Sở đến tiệm ngay lập tức nghe được Tiểu Lưu đang nói chuyện cùng với một người khác.
""Đồng chí, tôi thật sự cần công việc này, anh có thể cho tôi gặp chủ của các anh được không?"" Âm thanh này không phải là tiếng của Tiểu Lưu.
""Vị đồng chí này, trong tiệm chúng tôi đã đủ người, hay là anh thử đến chỗ khác cần người hỏi xem."" Tiểu Lưu khách khí nói.
Tiểu Lưu trong lòng cũng cảm thán nói, thời buổi này ai cũng không dễ dàng, chính anh cũng là may mắn, gặp được người bà chủ tốt như thế này, trong tiệm đãi ngộ cũng tốt. Nếu không nói không chừng anh cũng sẽ giống như người trước mặt này, đi khắp nơi xin việc làm.
Đang nghĩ ngợi, Sở Sở đã đi tới.
“Tiểu Lưu, sao lại thế này, vị này chính là?” Sở sở nghi hoặc hỏi!
Truyện được đăng độc quyền tại truyenhdt.com.