Chương 27: Nhớ nhầm

Sở Sở vừa nói vừa quan sát biểu cảm của ba người bọn họ, Tiểu Lưu và Trịnh Hoa đều trừng mắt nhìn Triệu Lệ với ánh mắt oán hận, mà trên mặt Triệu Lệ lóe lên một tia hoảng sợ, vừa trông thấy điều này, Sở Sở sao có thể không hiểu được.

Trước khi Sở Sở kịp lên tiếng, Triệu Lệ đã giả vờ bình tĩnh nói:

"Bà chủ nói vậy có ý gì? Trong thời gian cô vắng mặt, chúng tôi đã làm hết phận sự trong cửa hàng. Bây giờ cô đã trở lại, cô đã không cảm ơn chúng tôi thì thôi, vậy mà lại buộc tội chúng tôi ăn cắp tiền từ cửa hàng là sao?""

"Tôi buộc tội cô? Chính cô biết rõ.” Sở Sở giễu cợt nói.

“Tiểu Lưu, Trịnh Hoa, hai người nói xem chuyện gì đã xảy ra?”

Tiểu Lưu lập tức nói: "Triệu Lệ vẫn luôn là người thu tiền trong cửa hàng, tôi với Trịnh Hoa chưa mấy lần được chạm vào, nhưng mấy ngày qua, Triệu Lệ mỗi ngày đều lấy trái cây ở cửa hàng rồi mang về nhà. Tôi và Trịnh Hoa đã cố ngăn cản cô ta. Cô ta cũng nói luôn rằng cửa hàng này cũng chẳng phải là của chúng tôi, chúng tôi quản không được."

Khi Triệu Lệ nghe thấy Tiểu Lưu nói như vậy, cô ta lập tức trở nên sốt ruột. “Tiểu Lưu, anh không thể chỉ vì tôi có chút tranh chấp với anh mà đổ tội cho tôi. Trái cây mà tôi lấy đều là trái cây hỏng từ cửa hàng, cho dù tôi không lấy về thì chúng nó cũng phải vứt đi kia mà?”

Triệu Lệ nghĩ rằng cô đã tìm được một lý do chính đáng cho việc này. Nhưng Sở Sở biết, trái cây lấy ra khỏi không gian của mình đều tươi mới, trái cây trong không gian cũng sẽ giữ tươi lâu hơn trái cây bên ngoài. Không thể hư thối chỉ trong một tuần được.

Chưa kể kỹ năng diễn xuất của Triệu Lệ thật sự không tốt, chỉ có thể khiến người ta cảm thấy cô ta đang chột dạ.

Triệu Lệ thấy Sở Sở hoài nghi mình, bỗng nhiên trở nên lo lắng, đột nhiên ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi kêu lên.

“Tôi không muốn sống nữa, các người đều hợp lực bắt nạt tôi, không phải tôi chỉ lấy một ít trái cây hỏng từ cửa hàng thôi sao? Các người cứ đổ oan cho tôi như vậy, tôi biết phải sống thế nào đây!”

Cũng may bây giờ không có ai, cho dù Triệu Lệ có gây bao sóng gió đi chăng nữa cũng chẳng ai quan tâm, ba người Sở Sở cũng không quan tâm đến cô ta, mặc kệ cho cô ta khóc lóc om sòm. Triệu Lệ khóc một hồi, thấy không có ai để ý tới mình. Cô vỗ mông đứng dậy, không dám náo loạn. Sở Sở thấy cô ta không gây rối nữa, mới tiếp tục nói chuyện với cô.

“Triệu Lệ, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào? Không phải cô cứ nói không lấy thì là không thấy. Vì lợi ích của mọi người, tôi sẽ cho cô hai lựa chọn, một, cô trả lại số tiền đã lấy, tôi sẽ không truy cứu chỗ trái cây. Sau đó rời đi, tôi không dám để cô làm ở đây nữa. Hai, gọi cảnh sát và để cảnh sát điều tra. Hãy lựa chọn đi.”

Triệu Lệ nghe thấy lời nói của Sở Sở cũng hiểu, hôm nay cô ta sẽ không chiếm được tí lợi ích nào, nếu cảnh sát đến tìm mình, cả đời này cô sẽ mang tiếng là kẻ trộm, rửa thế nào cũng không sạch được. Triệu Lệ có chút vui mừng vì lúc này tiền chưa mang về nhà, nếu không đời này thật sự sẽ bị hủy hoại. Đột nhiên, Sở Sở nghe thấy Triệu Lệ nói với vẻ ngạc nhiên.

“Ai nha, tôi nhớ ra rồi, tôi cất một ít tiền vào ngăn kéo khác. Bà chủ, tôi rất xin lỗi, tôi chỉ đãng trí một chút. Tôi sẽ đưa tiền cho cô ngay.”

Vừa nói, vừa thấy Triệu Lệ mở ngăn kéo khác. lấy ra một xấp tiền, Sở Sở nhận lấy, đếm, đếm, tổng cộng là 1.200 tệ. Thật sự là lòng tham vô đáy, cô ta dám giấu một ngàn hai trăm tệ chỉ trong một tuần, nếu như không tham lam như vậy mà chỉ giấu hai ba trăm tệ, như vậy cô sẽ không thể phát hiện ra.

Thư Nhiễm xin cảm ơn sự ủng hộ của các bạn độc giả dành cho bộ truyện.

Truyện được đăng độc quyền tại truyenhdt.com