Chương 17: Chịu trách nhiệm

Tình cảm chị em họ nhất định là rất tốt.

Trịnh Hiên hối hận, phẫn nộ, nhưng những cảm xúc kia lại có ích lợi gì đâu? Chính anh lần đầu tiên muốn có tình cảm với một cô gái, lại bởi vì bản thân chậm một bước mà tiêu tan tất thảy.

Anh ở nhà sống mơ mơ hồ hồ hết, vốn đang có kỳ nghỉ nửa tháng, nhưng anh lại thật sự không ở lại nhà nổi nữa. Anh tính mua vé xe đi đến thành phố H, chuẩn bị ở hai ngày chiêu đãi tại nhà của chiến hữu, sau đó cùng nhau trở lại quân doanh.

Nhưng vừa đến cửa nhà chiến hữu, anh cảm thấy mình như vì quá muốn gặp lại nên nằm mơ thế mà lại thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa phòng cách vách bên kia. Cô xách một xô nước và cầm theo cây chổi, giống như muốn dọn dẹp nhà ở.

Trịnh Hiên nghĩ nghĩ, sau đó liền không tự chủ được đi qua. Nhận lấy thùng nước và cây chổi trong tay Sở Sở, anh lôi kéo cổ tay của cô, giống như sợ rằng chỉ cần không chú ý một chút cô sẽ biến mất ngay vậy.

Sở sở nhìn soái ca đi về phía mình, nhận lấy đồ vật vốn nên ở trong tay cô sau đó lại còn không ngừng lôi lôi kéo kéo. ây! Người này lớn lên mặt người dạ thú còn ăn mặc quân trang, không phải là cái tên biếи ŧɦái đấy chứ!

Sở Sở dùng sức giằng ra khỏi cánh tay chàng trai...hmm vậy mà không ra. Này! Ta nói đồng chí, nam nữ khác biệt, lôi kéo tai một cô gái xa lạ như thế này, không tốt lắm đâu! Rốt cuộc tôi cũng không quen biết anh!

Vân Sở Sở, nhớ kỹ, tôi tên Trịnh Hiên, Trịnh Hiên gằn từng chữ một nói, giống như sợ cô sẽ nghe không được rõ ràng.

Trịnh Hiên, tên này nghe khá quen tai, từng nghe qua ở đâu?

Đúng rồi, lúc trước khi mà nguyên chủ rơi xuống nước, người cứu nguyên chủ lên bờ không phải tên là Trịnh Hiên sao? Sẽ không trùng hợp như vậy đi? Đúng vậy! Nhất định là trùng tên trùng họ mà thôi. Sở Sở lừa mình dối người nghĩ. Nhưng kế tiếp một câu rốt cuộc đánh vỡ ảo tưởng Sở Sở.

Nhà anh ở thôn bên cạnh thôn Vân Sơn, gọi là thôn Vân Thủy. Trịnh Hiên mặt không cảm xúc nói. Sở sở giờ phút này thật muốn cào hai cái ở trên gương mặt kia. Cùng lắm là bị người ta biết quê quán, cũng phiền một chút thôi. Chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, còn không đến mức dọa đến Sở Sở.

Nhưng Trịnh Hiên giống như xuyên thấu qua biểu cảm trên mặt Sở Sở mà nhìn rõ những suy nghĩ trong lòng cô.

""Em yên tâm, em không muốn cho những người đó biết em còn sống, anh sẽ không nói chuyện này cho bọn họ.""

""Như vậy tốt nhất, lại nói, anh vẫn là ân nhân cứu mạng của em."" Sở sở nói.

""Thực xin lỗi!""

Nghe thấy Trịnh Hiênnói xin lỗi, Sở Sở hoảng hốt, người này làm sao vậy, sao còn nói xin lỗi cái gì.

""Anh lúc trước nếu là sớm một chút đi cầu hôn, nếu không phải do anh đến muộn thì em cũng sẽ không phải xảy ra những chuyện như này, sau lại nghe được tin tức rằng em đã không còn nữa, anh thực sự rất hối hận, đều trách anh đến muộn. Nhưng em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà.""

Chịu trách nhiệm cái quỷ nhà anh, ai muốn anh chịu trách nhiệm kia chứ! Sở sở nghĩ.

""Cái này không cần đâu, lại nói lúc trước anh có lòng tốt cứu em, em cũng không thể bởi vì cái này mà ăn vạ anh, chuyện chịu trách nhiệm cứ bỏ đi.""

Trịnh Hiên mặt tức khắc đen, người ta nói, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm, cô gái nhỏ không nghĩ để anh chịu trách nhiệm, còn muốn cho ai chịu trách nhiệm đây!

Đáng tiếc Sở Sở không nghe được suy nghĩ trong lòng chàng trai, chỉ cảm thấy người này không hiểu vì sao biểu cảm trên mặt cứ thay đổi thất thường, quả đúng là lòng dạ đàn ông, sâu hơn đáy bể.

Sở Sở mở cửa ra, định lấy lại cây chổi và thùng nước mang vào nhà, không nghĩ tới Trịnh Hiên cũng đi theo vào.

Sở Sở thấy người này nói không thông, cũng không để ý tới anh, tập trung lo chuyện của mình cầm lấy giẻ lau quét tước lên, Trịnh Hiên thấy thế cũng không nhàn rỗi, cũng cầm lấy cây chổi đi theo quét rác.

Sở Sở nghĩ “Tự muốn làm thì làm đi, cô cũng không có nhờ hắn, đúng lúc có thêm sức lao động miễn phí, nếu không cô thật cũng không biết khi nào mới dọn dẹp xong, không cần nhưng lại cần.”

Truyện được đăng độc quyền tại truyenhdt.com.

Thư Nhiễm xin cảm ơn sự ủng hộ của quý độc giả! <33