Chương 15: Mua nhà

Đời sau người ta vẫn thường nói, thời buổi này, nhiều thứ cho dù có tiền cũng không mua được.

Buổi tối Sở Sở lại ở trong không gian chuẩn bị hai bình, cô dùng lương thực làm rượu. Rượu này nếu so với Cung Tiêu Xã chắc có lẽ có thể bán khá hơn nhiều, rất xa đã có thể ngửi thấy mùi rượu. Lại đi qua vườn hái được một ít quả mà vốn bên ngoài cũng có, lấy thêm một miếng thịt heo, nghĩ tới cái thời đại này, cô làm như này cũng coi như là tới hậu tạ đi!

Giữa trưa ngày hôm sau, Sở Sở mang theo lễ vật đã được chuẩn bị tốt đi Lâm gia, còn chưa vào cửa đã thấy hai ông bà cùng Tĩnh Vũ ở trong sân chơi.

“Ông Lâm, bà Lâm, cháu đến thăm hai người.”

Bà Lâm vừa thấy trong tay Sở Sở cầm nhiều đồ như vậy, chả trách: “Sở Sở à, cháu không cần khách khí với bà đâu, tới nhà bà còn mang nhiều đồ như vậy.”

Cô cũng nhìn ra được bà Lâm ngoài miệng nói như vậy, nhưng nội tâm vẫn rất vui vẻ, dù sao ai cũng không thích giúp một người không cần hồi báo, như vậy thì có khác gì kẻ vô ơn đâu!

“Bà Lâm, Sở Sở không phải là khách sáo với bà, bà cũng như người thân trong nhà, cháu gái chỉ lấy chút đồ vật mang tới cho hai người, cũng là bình thường."" Sở Sở cười rồi nói tiếp: “Chỉ là, bà Lâm, không biết chuyện phòng ở có hỏi thăm được hay không ạ?”

“Có đó, có hai nơi, một chỗ lớn, còn có cả sân rộng, giá có hơi cao. Còn có một chỗ là nhà lầu, vừa vặn hôm nay cháu đã đến rồi, để ông ấy dẫn cháu đi xem cháu thích cái nào.”

Tính tình bà Lâm nóng vội, nói xong liền kêu ông Lâm: “Ông ơi, mau ra đây, ông dẫn Sở Sở đi xem, việc mua phòng ở chính là chuyện quan trọng, vẫn nên xem cho kĩ.”

Trước xem chính là căn nhỏ kia, Sở Sở không quá vừa lòng, quá nhỏ, cảm giác ở không quá thuận tiện, vẫn là hai tầng, đi WC còn phải chạy xuống nữa. Cô cùng ông Lâm đi xem căn lớn.

Cái này là nhà lầu hai tầng, có cái sân lớn, giữa sân đặt một tảng đá cuội, hai bên trồng một ít hoa cỏ, toàn bộ sân nhỏ lộ ra một cổ tươi mát nhã ý. Ngoài ra, dưới giàn nho trước cửa còn đặt một bộ bàn ghế dựa. Sở Sở liếc mắt một cái liền nhìn trúng, cảm thấy vô cùng ưng ý.

Nghe nói chủ nhân căn nhà nhỏ này trước kia là giáo sư trường học, họ Lưu, sau lại bị người cử xuống nông thôn, vợ cũng ở đi chung, hiện tại sửa lại án xử sai trở về, cũng vừa trở về nhà không đến mấy tháng. Nhưng mấy năm ở nông thôn kia ông sống không được tốt lắm, rốt cuộc bản thân vẫn bị thương. Hiện tại con trai công tác ở nơi khác, muốn đón ông qua, cũng là muốn phụng dưỡng cha già.

Cũng không tính sẽ ở lại đây nữa, lúc này mới tính toán đến việc bán nhà, sau này trong tay có tiền, cũng không đến mức khổ sở.

Sở Sở đi theo ông Lâm đi vào trong nhà liền thấy một ông lão đầu tóc hoa râm đang bắt sâu cho cây nho.

Ông Lâm cùng ông Lưu chào hỏi “Lão Lưu à, đang bắt sâu cho nho sao?”

Lưu giáo sư nghe thấy tiếng của ông Lâm, quay đầu lại thấy ông Lâm dẫn theo một cô gái tới, liền hỏi: “Ừm, ông Lâm, đây là?”

“Này không phải hôm trước nghe ông nói con trai muốn đón ông đi hưởng phúc, định bán nhà sao! Vừa hay, cháu gái Sở Sở này muốn tìm một nơi ở, tôi đưa con bé đến xem.” Ông Lâm vừa nói vừa kéo Sở Sở qua: “Sở Sở à, đây là ông Lưu.”

Sở Sở cùng ông Lưu chào hỏi, Lưu đại gia “Chào ông, nghe ông Lâm nói ông muốn bán nhà, ta có thể trước nhìn xem sao?”

“Có thể, đương nhiên có thể.” Lưu giáo sư nói liền dẫn Sở Sở đi xem một lượt căn nhà, lầu một là một sảnh lớn, một bên có hai gian phòng, lầu hai có bốn cái phòng còn có ban công rộng. Chỉ nhìn một vòng, Sở Sở trong lòng càng thêm vừa lòng, đặc biệt thích cái phòng toilet.

Cùng Lưu giáo sư thương lượng được giá ổn, buổi chiều liền ký hợp đồng bán nhà, một tay giao tiền một tay ký hợp đồng. Bởi vì hiện tại không có công chứng bất động sản nào, cũng chỉ có thể lén giao dịch.

Lúc ký hợp đồng là Sở Sở tự mình đi, giữa trưa cùng ông Lâm xem được phòng ở rồi liền đi trở về, cũng có thể nói vợ chồng ông Lâm đều là người tốt.