Mấy tháng trước cha cô bị điều tra, không biết cô đã có bao nhiêu là lo sợ, bây giờ cuối cùng mọi chuyện cũng ổn dần, nhưng không biết làm sao mà em trai cô lại bị chuyển xuống nông thôn nữa.
Đang nghĩ ngợi, Đồng Vận liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng bước chân còn có tiếng cười vui sướиɠ của Trần Thắng Lợi: "Thím ơi, cháu mang người tới rồi này.”
Đồng Vận nghe thấy vậy vội vàng ngưng cho con bú sữa, sửa soạn lại quần áo một chút liền ôm Mật Nha đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, đã thấy chỗ cửa lớn có một thanh niên cao gầy, tầm mười tám - mười chín tuổi, trên người đeo một cái túi màu xanh, bên trong thấy có một ít quần áo màu trắng.
Cậu cắt đầu húi cua, khuôn mặt bừng bừng sức sống đang đứng ngay cửa. Bộ dáng vẫn giống bốn năm trước, chỉ là so với trước kia có chút trưởng thành hơn, không còn là thiếu niên mà là một thanh niên rồi.
Đồng Chiêu bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ vấn một cái khăn màu xanh trên đầu, trong ngực còn ôm một đứa bé từ hướng phòng phía tây đi qua, lúc đầu còn ngạc nhiên chưa kịp nhìn kỹ, sau mới nhận ra là chị gái bốn năm không gặp của cậu.
Xa nhau lúc chị gái cậu mới là học sinh cấp ba, không nghĩ tới bốn năm chị mình đã lập gia đình, còn có con cười ôn hòa nhìn cậu.
Đồng Chiêu trong mắt bắt đầu ẩm ướt, lỗ mũi cũng chua chua, đi lên mấy bước, nghĩ là đưa tay ôm lấy chị gái, chỉ là vẫn là kiềm chế một chút nghẹn ngào kêu một tiếng: "Chị!"
Nước mắt Đồng Vận lập tức chảy ra: "Em, em làm sao lại tới chỗ này rồi? Không phải nói một nhà chỉ cần xuống nông thôn một người là được rồi sao?"
Thời gian bốn năm, cô đã sớm quen thuộc cái nông thôn kém xa trong thành thị này rồi, cũng an tâm dự định ở đây sống hết đời, thế nhưng cô cũng không hi vọng em trai của mình cũng tới đây sống.
Đồng Chiêu nhìn chị gái khóc, nước mắt cũng có chút chịu không được, nghẹn ngào nói: "Cha, cha trước bị điều tra xém chút xảy ra chuyện, may mắn có lãnh đạo cũ trước kia biết đến đã giúp người nói chuyện, xem như bảo vệ. Thế nhưng là cha… cha nói, cha… cha nói —— "
Trần Thắng Lợi là người kiến thức nhiều, biết mấy lời này không nên nói trong sân vội vàng chào hỏi nói: "Hai chị em nhiều năm không gặp vào nhà trước, vào nhà rồi từ từ nói."
Bà Cố cũng kịp phản ứng, vội vàng kêu mọi người vào nhà.
Đồng Chiêu từ trong bọc móc ra một hộp đồ ăn, hộp có hoa văn màu đỏ vô cùng cứng cáp, bên trong chính là đồ ăn nổi tiếng của Bắc Kinh.
"Bác gái, đây là cha mẹ cháu cố ý để cháu mang đến biếu cho người.”
Bà Cố thấy hộp đồ ăn do Đồng Chiêu đem tới cũng vô cùng đắc ý, vội nói: "Đúng thật là quá lãng phí rồi, cũng phiền lòng cha mẹ cháu nhớ đến chúng ta ở đây rồi.”
Bà cũng lập tức vui vẻ, bà là người nhiều kiến thức nhìn một cái là biết cái này là đồ đắt đỏ tại Bắc Kinh cũng là loại hàng cung ứng, chỉ có cán bộ cao cấp mới có thể mua được, không phải người bình thường có thể với tới!
Đang nói, mấy anh em nhà họ Cố cũng đều lần lượt tan làm tiến đến, gặp được Đồng Chiêu, đầu tiên cả thảy đều giật mình, nghe kể lại mới biết là em trai của Đồng Vận cũng được phân tới trong làng mình.
Mấy nàng dâu còn đang trong phòng bếp bận rộn làm thức ăn, bà Cố cũng biết chị em hai người có lời muốn nói với nhau, liền trước hết để cho Đồng Chiêu vào trong phòng Đồng Vận, để cho hai chị em bọn họ đoàn tụ.
Đồng Chiêu ngồi ở giường bên cạnh, lúc này mới một năm một mười nói lên chuyện của cha mình.
Nguyên lai Đồng Hưng Hoa mặc dù lần trước bị điều tra thoát được, thế nhưng ông cũng biết bây giờ bên ngoài ồn ào.
Ông giờ làm bác sĩ cũng không lâu dài được, bên người ông lúc nào cũng xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, ông làm sao mà chắc chắn lúc nào cũng có thể may mắn tránh được chứ. Thế là ông đến gặp cấp trên chủ động xin cho cậu được xuống nông thôn để chăm sóc cho những người bị thương ở đó.
"Cha… cha bị chuyển xuống tỉnh X, nghe nói nơi đó nghèo khó lạc hậu, cha cũng có thể phát huy sở trưởng."
Đồng Vận nghe được cảm thấy không thích hợp, nghĩ thầm chỗ đó nghèo khó lạc hậu, tất nhiên sẽ bị thiếu thiết bị chữa bệnh.
Tây y cùng Trung y lại vô cùng khác biệt, nếu không có thiết bị chữa bệnh thì làm sao mà phát huy sở trưởng?
Có điều cô rất nhanh cũng đã hiểu ra vấn đề. Cha cô nhìn thấy tình hình bây giờ không ổn mà bây giờ có ở lại Bắc Kinh sớm muộn gì cũng có chuyện, đến lúc đó không những không thể trị bệnh cứu người mà sợ là ngay cả chính cha cô cũng gặp chuyện nên ông dứt khoát trốn đến nơi lạc hậu như vậy. Càng là nơi lạc hậu thì lại càng yên ổn.
"Như vậy cũng tốt, chỉ là quá mức nghèo khổ thôi, cũng sợ cha mẹ hai người phải chịu cực rồi.” Đồng Vận quan tâm nói.