Hiện tại có thêm một đám người vây quanh ghen tỵ như vậy, đương nhiên là bà Cố cười không ngậm miệng được. Chỉ là làm một giáo viên ưu tú, bà cũng không phải là một người thích khoe khoang, cho nên bà vẫn khiêm tốn cười nói: "Cũng không có gì đâu, kỳ thật cũng là cho bú rồi cho ăn nhiều thôi, con nít phải cho bú sữa nhiều thì sẽ tự nhiên tốt lên.”
"Mẹ con bé nhiều sữa lắm à?”
"Đó là đương nhiên rồi, nhà tôi chăm sóc mẹ con bé kỹ lắm, phải cho mẹ con bé ăn nhiều, chăm sóc mẹ con bé tốt tự nhiên sẽ có nhiều sữa thôi!”
Một đám mấy bà lão ngồi lại với nhau bàn về vấn đề cho đứa bé bú.
Mà vừa lúc này, nàng dâu nhà họ Tiêu, Lưu Mỹ Quyên cũng ôm con của cô ta đến đây. Đứa bé kia là bé trai, cùng một ngày sinh với Mật Nha, lấy tên là Khổ Qua. Lưu Mỹ Quyên từ lúc sinh đứa con trai này trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Rốt cuộc thì từ giờ về sau mẹ chồng cô ta cũng sẽ không còn cưng chiều cái thằng nhóc Tiêu Vệ Đông đó nữa.
Phải tốn hết hai tháng ở cữ Lưu Mỹ Quyên mới ra ngoài được, sẵn hôm nay thời tiết tốt cô ta cũng muốn ôm đứa con trai cưng này của mình ra ngoài để mấy người trong đại đội sản xuất nhìn thấy đứa con bảo bối của cô ta. Ai biết vừa đi ra đã nhìn thấy bà Cố sát vách bên nhà cũng ôm cháu gái ra.
Trong ngực bà Cố ôm đứa cháu gái được bọc trong cái chăn nhỏ màu hồng, bên trên còn có một cái mũ che, vừa nhìn thấy tự nhiên Lưu Mỹ Quyên lại cảm thấy không thoải mái.
Cái chăn nhỏ kia trông vô cùng đẹp mắt, nhìn ra là biết mới được làm. Nhà họ Cố nhiều cháu như vậy mà còn phải làm cái chăn mới nữa sao? Tới đứa con trai Khổ Qua của cô ta còn phải dùng lại chăn cũ đây này.
Chỉ là ngẫm lại dù sao thì con trai của cô ta vẫn tốt hơn đứa nhỏ nhà bên đó, để ý mấy cái này làm gì!
Thế là Lưu Mỹ Quyên có chút kiêu ngạo ôm con trai mình tới trước mặt nhóm người đó, quả nhiên một đám người già thấy Lưu Mỹ Quyên xuất hiện, đều muốn nhìn con của cô ta một cái.
Cô ta đắc ý nhẹ nhàng để lộ một góc chăn ra, cười nói: "Đứa nhỏ này của con cũng không có cái gì tốt, chỉ được mỗi cái mập mạp khỏe mạnh, một phần cũng do sữa của con tốt.”
"Mập mạp, khỏe mạnh à?" Mọi người nghe nói như thế liền nhanh chóng lại gần xem.
Kết quả nhìn thấy Khổ Qua rồi quay qua nhìn nhìn Mật Nha bên kia, không khỏi bật cười. Không có so sánh thì không có thương tổn, nếu như chỉ nhìn mặt đứa bé nhà họ Tiêu thì công nhận là rất mập mạp đáng yêu, thế nhưng đem Khổ Qua và Mật Nha ra so sánh, vậy thì Mật Nha cái gì cũng đều tốt hơn. Bất kể là đằng trước hay đằng sau, Khổ Qua so ra kém hơn Mật Nha rất nhiều!
Đến ngay cái tên cũng không thể bằng nữa, tự nhiên một đứa thì mật ngọt, một đứa thì lại đắng như khổ qua, muốn hơn là hơn thế nào? Dù là ai đi chăng nữa, thì cũng đều thích Mật Nha hơn là thích Khổ Qua.
Đều là những người già với nhau nên cũng để cho mấy đứa trẻ một chút mặt mũi, nên mấy bà cũng không nói gì chỉ cười cười.
Lại tiếp tục vây quanh Mật Nha, cũng có người tốt tính an ủi Lưu Mỹ Quyên cài câu: "Từ từ sẽ khác thôi, con nít theo thời gian lớn lên là sẽ dễ nhìn hơn.”
Lưu Mỹ Quyên nghe nói như vậy, trong lòng cảm thấy khó hiểu, lời này là có ý gì? Khổ Qua nhà cô không bằng Mật Nha nhà họ Cố à?
Cô ta không cam tâm liền đi qua đó nhìn một chút, kết quả vừa nhìn thì lại đứng hình ngay lập tức.
Thật tâm cô ta còn thấy Khổ Qua nhà mình mập mạp đáng yêu lại còn trắng nõn, nhưng mà nếu đem so với đứa bé tên Mật Nha kia, thì thật sự là vừa xấu lại vừa đen, lại còn không đáng yêu.
Trong nội tâm Lưu Mỹ Quyên nhanh chóng dâng lên cảm giác khó chịu.