Chương 41

“Đã biết mẹ em tính tình như vậy! Bà con hàng xóm ở đây không ai là không sợ bà ấy mà em còn cố tình làm như vậy nữa!”

Tô Xảo Hồng đang khó chịu, mà còn phải nghe chồng của mình đến nói như vậy thì lại càng thêm đau lòng, cô ta cúi đầu nhìn đứa con trai mình đang ôm lại càng buồn thêm, oa một cái liền khóc lớn tiếng giống như Nha Cẩu.

"Đây rốt cuộc là thế nào?"

Cố Kiến Đảng mặc dù trong lòng đối với cô ta hơi khó chịu, đang muốn nói chuyện rõ ràng nhưng không nghĩ lại làm cô ta khóc thế này! Anh cũng đâu nói cái gì quá đáng đâu sao cô ta lại khóc thành ra như vậy chứ?

"Em, em không sống được!" Trong lòng Tô Xảo Hồng cực kì khó chịu, đến đường đỏ trứng gà, dầu chiên vung tử sao cô ta lại không được ăn cơ chứ? Nha Cẩu của cô ta cũng vì vậy mà phải dứt sữa sớm nữa!

Dù gì cũng là vợ chồng với nhau mấy năm, cũng sinh được hai đứa con trai. Cố Kiến Đảng thấy cô ta như vậy cũng vội vàng khuyên: "Ai- da, em cũng đừng khóc nữa, có việc gì thì nói ra đi! Sao mà lại để mẹ em chạy tới nhà chúng ta, đừng nói là chỉ đến đưa trứng gà thôi nha?”

Việc này thật sự là vô lý, rõ ràng anh thấy mẹ vợ anh không giống như vậy, đúng hơn là muốn đến gây sự, đánh nhau. May có mấy người bọn họ đến hỗ trợ mẹ chứ không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng không biết về sau làm sao mẹ vợ anh lại móc hai cái trứng gà ra nữa!

"Em, em thật là khó chịu!"

Tô Xảo Hồng cũng không biết phải nói thế nào, cô ta vô cùng thèm nước đường đỏ trứng gà với dầu chiên vung tử ở sát bên vách, nhưng mà giờ nói ra thế nào chồng cô ta cũng sẽ bảo là do bên đó người ta đang còn ở cữ!

Cho nên cô ta chỉ có thể chui vào lòng chồng mình đấm ngực dậm chân: "Em thật là khó chịu, chuyện này không có cách nào nói rõ được nên càng khó chịu hơn!"

"Cuối cùng là em muốn thế nào?"

"Em khó chịu!"

". . ."

Đồng Vận so với các sản phụ ở đại đội sản xuất Đại Bắc tốt hơn rất nhiều, sữa dinh dưỡng đều đầy đủ không thiếu thứ gì. Nên Mật Nha phải nói là ngày một béo trắng đáng yêu vô cùng.

Mà ở trong huyện bên Kiến Chương cũng có chút tin tức, nghe nói là Đồng Hương Hoa bị dẫn đi cách ly để kiểm tra, tra xét rất lâu đáng lẽ là bị phán quyết có tội, không biết về sau như thế nào có một người lãnh đạo bị bệnh cần phải phẫu thuật nên đến tìm người, cuối cùng ông lại được thả ra.

"Hiện tại bác sĩ Đồng không có việc gì, còn đang trong bệnh viện làm bác sĩ!” Đây là tin tức được truyền tới nói như vậy.

Đồng Vận nghe xong cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, lòng cũng yên tâm hơn. Bà nội Cố nghe được chuyện này cũng thở phào, sau đó cũng đi qua thăm cháu gái của mình, ôm con bé ra ngoài phơi nắng.

Gần cuối năm, thời điểm này người trong thôn cũng khá rãnh rỗi, người trẻ thì còn tranh thủ đi làm kiếm chút công điểm. Còn người lớn tuổi thì hay đi ra ngoài kiếm đồ về làm áo bông phơi nắng.

Vào ngày đông nắng ấm áp chiếu xuống, chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mật Nha là đôi con ngươi nhỏ nhắn được bao phủ bởi hàng mi dài như lông chim vô cùng xinh đẹp, nhìn kỹ một chút còn thấy được một tầng lông tơ trên khuôn mặt bé nhỏ đó, lại vô cùng non nớt đem đến cho người ta cảm giác như chỉ cần bấm nhẹ một chút cũng có thể chảy ra nước.

Chung quanh mấy bà lão trong thôn đều vây quanh cô bé nhìn chằm chằm:

"Đều nghe nói là nhà họ Cố có một đứa cháu gái vô cùng xinh đẹp, tôi nghe tò mò muốn qua xem thử không nghĩ đến gặp rồi mới thấy người ta nói đúng, con bé thật đẹp, giống như búp bê vậy.”

"Này nhìn cái cằm nhỏ nhỏ mềm mại của con bé xem, còn có gương mặt này nữa quả thật rất tốt, nhà bà làm sao nuôi được con bé tốt như vậy thế?”

Bà Cố nghe người khác khen cháu gái nhà mình thì rất thích.