Trong lòng Mật Nha thầm suy nghĩ: số của mình thật tốt, đầu thai vào nhà họ Cố, còn có được thân thể này, không chỉ một mình bà nội mà mọi người ai cũng thích cô, gia đình này cũng không có phân biệt nam nữ.
Bà Cố thỏa mãn thở dài: "Bây giờ lòng bà thoải mái hơn rồi.”
Đồng Vận nãy giờ mới dọn xong một đống quần áo cũ, cô định đem mấy cái này đổi lấy mấy cái áo bông nhỏ cho Mật Nha, lúc này nghe mẹ chồng mình nói vậy không nhịn được cất giọng nói: "Mẹ, ai làm cho người tức giận vậy? Ở đại đội sản xuất có người dám chọc mẹ tức giận sao?”
Cô dù sao cũng biết là trong nhà họ Cố này có năm đứa con trai, trong đó có anh cả làm việc trong huyện thành thì không nói tới, còn lại bốn người có chồng cô, bọn họ cũng là người hiếu thảo mở miệng ra lúc nào cũng là “Mẹ anh một mình nuôi năm anh em của anh cũng không dễ dàng gì …” Mấy lời sau đó cũng không cần phải nói tới ai cũng hiểu.
Nên ai mà muốn chống đối mẹ bọn họ, thật cũng không phải là điều đơn giản. Mẹ họ thì luôn đúng nên không thể để mẹ họ chịu bất kỳ sự tổn thương nào. Ba người đã thành hổ rồi, nói chi nhà này có đến tận năm anh em, đủ sức làm rung chuyển cả cái đại đội sản xuất Đại Bắc này, nên ở đây ai mắt mù mới dám kiếm chuyện với mẹ chồng cô chứ?
Đồng Vận mặc dù đến đại đội sản xuất Đại Bắc mới mấy năm, thế nhưng cô không tin có người có lá gan lớn như thế đâu.
Cô vừa nói dứt lời đúng lúc nàng dâu Phùng Cúc Hoa bước vào, một bên đưa đường đỏ trứng gà ngâm dầu chiên vung tử, một bên vừa cười nói: "Đồng Vận, em xem như đoán đúng, đương nhiên không phải là người trong đại đội sản xuất chúng ta mà là người của bên đại đội sản xuất Hồng Kỳ.”
"Đại đội sản xuất Hồng Kỳ? Chị tư không phải cũng là người bên đại đội sản xuất bên đó sao?”
"Đúng, em lại đoán đúng rồi, đó chính là mẹ của Xảo Hồng.”
Đồng Vận nhất thời có chút không rõ cho lắm, mẹ của chị Xảo Hồng cùng với mẹ chồng cô thì có liên quan gì với nhau đâu chứ, không phải người ở hai bên đại đội sản xuất khác nhau thì dính dáng gì tới nhau chứ?
Bà Cố cười lạnh một tiếng: "Cái bà nông dân đó chạy tới dây dùng cái chân vạn năm không rửa của bà ta đạp bàn ghế nhà chúng ta.”
"A?"
"A?"
Đồng Vận lúc này cũng khó chịu, tại sao mẹ của chị Xảo Hồng lại chạy đến nhà mình đạp phá bàn ghế chứ? Nàng dâu Phùng Cúc Hoa cảm thấy sao chuyện còn hay ho hơn những gì cô biết vậy?
Bà Cố lại cười trào phúng nói: "Bà ta còn khoe khoang, nói rằng bà ta có ba đứa con gái, khi dễ mẹ không có con gái nữa mà.”
"Việc này. . ."
Đồng Vận cùng Phùng Cúc Hoa hai mặt nhìn nhau. Việc này đúng là có chút quá đáng, vuốt mặt thì nể mũi, biết rõ là mẹ chồng cô buồn, việc gì mà còn cố tình sát muối vào tim bà ấy chứ?
Bà nội Cố lúc này ôm chặt Mật Nha trong ngực, khuôn mặt lúc nãy còn khó chịu giờ lại trở nên đầy dịu dàng: "May mắn mẹ đã có Mật Nha, một mình Mật Nha của mẹ cũng bằng mười đứa con gái của bà ta rồi. Bọn họ giờ có sinh ba mươi đứa cũng không bằng một đứa cháu Mật Nha xinh đẹp đáng yêu của mẹ đâu.”
Đồng Vận cùng Phùng Cúc Hoa nhất thời không biết nói cái gì. Thật sự tới giờ mẹ chồng các cô mới đạt được mục đích có cháu gái.
"Đồng Vận, đến đây đem nước đường đỏ trứng gà uống đi để có thêm sữa cho Mật Nha của chúng ta uống, phải chăm cho cháu gái mẹ ăn uống đầy đủ mập mạp để cái bà họ Tô đó thèm chết mới được.”
~~~~~~~~
Tô Xảo Hồng lúc này đang ở cùng với Nha Cẩu, cô ta nhìn ra bên ngoài xem coi có chuyện gì không. Cô ta đương nhiên là biết mẹ ruột của mình đã bị hù cho bỏ chạy rồi.
Tô Xảo Hồng khẽ thở dài một tiếng, đã sớm nói rồi, nhà họ Cố không thiếu nhất là con trai chỉ thiếu mỗi con gái thôi, bà ấy cứ hết lần này đến lần khác không chịu tin.