"Sữa mạch nha?" Mẹ Tô Xảo Hồng không biết đó là cái gì, liền quay qua hỏi cô: "Đó là cái gì?"
"Con nghe nói đó là đồ tốt, người trong thôn chúng ta cũng đều chưa thấy qua, nhưng nó có rất nhiều chất dinh dưỡng, so với thịt thì ngon hơn, mà so với đường thì ngọt và bổ hơn!” Kỳ thật Tô Xảo Hồng cũng không biết vị gì nên cô liền đoán đại như vậy.
"Cái thứ đồ tốt như vậy mà lại đem cho cái con bé đó sao? Một đứa con gái thôi mà, cũng đâu đáng để dùng mấy thứ đồ tốt như thế chứ!” Mẹ của Tô Xảo Hồng dùng tay chà sát vào cái tạp dề trừng lớn hai mắt nói.
"Đáng đấy!" Tô Xảo Hồng bất lực lên tiếng: "Mẹ chồng con với mẹ là không giống nhau, người ta là không có thèm cháu trai nữa, mà là thích con gái của cái nàng dâu gầy đó! Con thấy chắc ngoài mấy cái đồ tốt đó ra nhiều khi còn có nhiều thứ khác nữa.”
Mẹ Tô Xảo Hồng cau mày nghĩ một hồi, bỗng nhiên liền nhấc cái mông to của bà ấy đứng dậy: "Đi, đừng nhặt thức ăn nữa, trở về nhà chồng con nhìn một cái!"
"Nhìn, nhìn cái gì cơ?" Tô Xảo Hồng hoang mang hỏi lại mẹ của mình.
"Tôi làm sao lại sinh ra đứa con ngu ngốc như thế này chứ!” Mẹ của Tô Xảo Hồng nhìn con gái mình mà bất lực nói: “Con đã sinh được cho nhà đó hai thằng con béo tốt như vậy, thì chứng tỏ con khỏe mạnh không phải sợ cái gì hết! Bây giờ trở về nhà đó cho mẹ. Mẹ qua đó giúp con, mẹ phải đi tìm cái bà họ Cố đó nói chuyện một chút, có người nào như bà ta sao? Có cháu trai mập mạp không thương, vậy mà tối ngày đi thương cháu gái. Đứa cháu gái đó sau này chắc nuôi bà ấy được sao? Đẻ ra con gái sau này đều tốn công sức nuôi lớn, rồi đem gả cho người ngoài, vậy mà nâng niu như trân bảo, đúng là bà ta bị làm cho ngu ngốc rồi, mẹ sẽ tìm bà ta nói chuyện cho ra lẽ.”
"A —— mẹ ơi, việc này không nói được đâu, ai lại chấp nhận cái lý do của mẹ được chứ!”
"Sao lại không chấp nhận được! Con đừng có mà xen vào, tới lúc đó con chỉ việc đứng nhìn đó cho mẹ, cũng ráng mà xem mẹ rồi học tập, để cho con thấy mẹ làm sao xử lý cái bà già ngu ngốc đó!”
. . . Tô Xảo Hồng nhìn thấy mẹ mình tức giận như vậy, cũng không dám nói gì thêm nên cũng tranh thủ soạn đồ đuổi theo mẹ mình trở về nhà chồng.
Mẹ cô cũng là một người rất lợi hại, nhớ lại năm đó, lúc cô mới về làm dâu nhà họ Cố. Mẹ cô cũng đã cãi nhau với mẹ chồng của cô khiến cho cả thôn không ai không nghe thấy tiếng của bà ta, đến thời điểm đội sản xuất đến chia lương thực, cũng bởi vì mẹ cô thấy phân chia lương thực không công bằng, chia cho nhà bà quá ít, bà đã trực tiếp khóc lóc om sòm nằm vật ra đất ăn vạ, không cho đội sản xuất ra khỏi cổng, cuối cùng không có cách nào khác, đại đội trưởng đành phải cho bà thêm một ít lương thực.
Có thể nói bà Tô cũng là một người bất bại trong việc cãi nhau, từ lúc lấy chồng bà được bật công tắc mới nên chưa từng có ai cãi thắng bà cả… nghĩ vậy, Tô Xảo Hồng lập tức cũng âm thầm mong mỏi trong lòng, biết đâu được lần này mẹ cô ta sẽ giúp mình chiếm được một chút chỗ tốt gì đó thì sao!
Lúc này, cô ta bỗng nhiên nhớ lại, hôm qua trong lúc đang quét dọn thì thấy thấp thoáng đâu đó trong hầm phân có người ném vào đấy mấy bộ xương chim.
Thịt chim cũng rất ngon đấy, tội nghiệp cho Nha Cẩu nhà cô không nếm được mùi vị đồ ăn ngon, mà cứ để cho Đồng Vận tận hưởng một mình, nghĩ lại thật là bực mình. Xem ra lúc này vẫn nên làm ầm ĩ một trận!
Nhà mẹ đẻ của Tô Xảo Hồng làm bên đại đội sản xuất Hồng Kỳ, so với đại đội sản xuất bên Đại Bắc Tử thì cũng được xem là hàng xóm của nhau, cách nhau cũng không xa lắm. Tô Xảo Hồng theo sát phía sau mẹ mình, yên lặng nhìn mẹ mình đang hầm hừ đi phía trước.
Đang đi trên đường gặp người quen đến chào hỏi: “Con gái nhà bà tướng tá mập mạp rất tốt nha! À đúng rồi… đây là trứng gà đỏ tôi mới nhận được, ăn rất ngon! Thay tôi cám ơn nhà bên đó với nhé!"