Những lời này, Đồng Vận nghe được cũng vô cùng ngạc nhiên, nhất thời nói không nên lời.
Đối với mẹ chồng cô mà nói thì mỗi tháng đều có tiền trợ cấp, bởi vì là gia đình có người là liệt sĩ nên sẽ được nhận phụ cấp mỗi tháng, một tháng ước chừng có khoảng hơn hai mươi khối, cái này cô biết.
Ngoài ra mẹ chồng cô còn có công điểm do làm giáo viên dạy tiểu học, tương đương đổi ra thành tiền thì mỗi tháng cũng tầm mười sáu mười bảy khối, cái này cô cũng biết.
Anh cả ở trong thành phố hiện tại một tháng tiền lương đoán chừng khoảng sáu bảy mươi khối. Mỗi tháng sẽ cho mẹ chồng cô hai mươi khối. Nghe nói là bởi vì anh cả vào thành làm việc ở vị trí cũng rất tốt, tốt ở chỗ mọi lợi ích gì cũng chỉ thuộc về một mình anh cả, cho nên anh ấy thường lấy ra một ít tiền lương trong tiền phụ cấp mà gửi về nhà.
Cái này mặc dù nói gửi tiền về cho cả nhà, nhưng mấy anh em trong nhà cũng không để ý đến số tiền đó, đều đưa hết cho mẹ chồng cô, mẹ chồng cô trước kia cũng không dễ dàng gì, giờ bà ấy cũng lớn tuổi rồi, nên mấy anh em nghĩ tiền này cứ để cho mẹ.
Cứ như vậy, tính toán sơ sơ thì mỗi tháng mẹ chồng cô đều có hơn sáu mươi khối tiền! Phải biết là ở thời đại này, cho dù sau này có tốt nghiệp đại học được phân vào ba khu vực lớn làm chính thức, thì tiền lương một tháng cũng không tới sáu mươi khối !
Đồng Vận đã sớm biết trong tay mẹ chồng cô có chút tiền, thêm những năm này mẹ chồng cô để dành tiền nữa, chắc chắn là sẽ có không ít, thế nhưng cô cũng không nghĩ tới trong tay mẹ chồng cô lại còn tích lũy nhiều thứ như vậy nữa.
Không nói cái khác đi, chỉ nói cái khóa trường mệnh trước mắt này, một khối vàng lớn như vậy, còn khá nặng nữa, cái này mà quy ra tiền thì phải nói là không biết bao nhiêu đâu!
Huống hồ, Đồng Vận lâu lâu vẫn nghe mẹ chồng mình nhiều lần nói qua rồi, đợi năm cũ qua đi, cái khóa trường mệnh của Thượng Hải Dương Khánh Hòa Cửu Ký sẽ trở nên rất có giá trị, chỗ này là nơi bán buôn cực kỳ uy tín, đã được thành lập từ thời Mãn Thanh. Nên khóa trường mệnh làm ở đây, hay đơn giản chỉ là đồ chế tác ở đây liền vô cùng đáng giá, so với những món đồ giống nhau thì vẫn quý giá hơn rất nhiều.
Sự tình đã đến nước này, Đồng Vận mơ hồ cũng có cảm giác sắp tới sẽ có nhiều thay đổi. Trước kia cô đã cảm thấy mẹ chồng này rất hợp ý cô, nói chuyện làm việc đều thể hiện là một người tài cao học rộng, không hề giống mấy bà lão không có kiến thức ở nông thôn. Về sau, cô mới biết là bà trước kia làm nha hoàn ở gia đình kia.
Cô liền hiểu được có thể là mẹ chồng cô làm nha hoàn thân cận, được đi theo cùng học với chủ, cũng có lẽ còn đi du học qua rồi, chỉ có thể như vậy nên mẹ chồng cô mới có nhiều kiến thức như thế. Chứ làm gì có cái hộ gia đình nào mà lại có nha hoàn cầm trong tay đồ vật của Cái Dương Khánh Hòa Cửu Ký?
Đồng Vận cầm cái khóa trường mệnh, mặt nhăn nhó hết nửa ngày, rốt cuộc thở dài một hơi nói: "Mẹ, cái khóa trường mệnh này con nhận ạ, con sẽ giữ thật kỹ, chờ sau này con bé Mật Nha lớn lên sẽ truyền lại cho con bé.”
"Vẫn là nên như vậy đi." Bà nội Cố đoán chừng con dâu mình cũng ít nhiều đoán được gì đó rồi, chỉ là không nói ra mà thôi, bà cũng cười cười nói: "Tuy nói thời buổi bây giờ còn loạn lạc, có điều mẹ cũng ở trong đại đội sản xuất của Đại Bắc, cái gì muốn có cũng có rồi, bên ngoài sóng gió có không qua được thì dù sao cũng là người thân với nhau, cùng ở một chỗ với nhau mấy chục năm rồi, ai mà không biết mỗi nhà đều có chuyện riêng. Những người bên trong cái thôn này, tâm tư đơn thuần sẽ không nghĩ gì nhiều đâu, con cứ an tâm ở đây sinh sống cùng chúng ta với Kiến Quốc, những việc khác không cần phải nghĩ nhiều, mẹ cũng năm đời khổ cực, bọn người gia đình liệt sĩ đó cũng không dám đυ.ng vào hay xúc phạm người có địa vị như mẹ đâu!”