Chương 17

Nghe Đồng Vận nhắc tới mẹ chồng, cô ấy cũng không nhịn được mà nói nhiều thêm vài câu: "Nói đến mẹ chồng, thì thật sự bà ấy đối với em rất tốt đó nha, mỗi ngày đều cho em uống nước đường đỏ trứng gà, rồi còn làm sữa mạch nha cho em uống tẩm bổ nữa. Còn có nhà mẹ đẻ của chị hai hay đem dầu đầu phộng tới nữa! Đây là vô cùng có phúc đấy, ăn uống tẩm bổ nhiều như vậy, con bé có sữa đầy đủ, không tốt đẹp sao mà được!”

Hiện tại ở thời đại này, mọi người sống cũng không quá dễ dàng, nhà ai mà ở trên nóc nhà không phơi khoai lang đâu chứ.

Khoai lang vừa chưng cho thật mềm là đem lên ăn cũng rất ngon rồi, thế nhưng lại không để lâu được, nên bọn họ sẽ đem khoai lang cắt miếng, đặt ở trên nóc nhà phơi khô, sau đó xay nhuyễn ra, dùng để làm bánh hấp, hoặc là làm thành bánh bao mà ăn.

Khoai lang làm thành bánh bao, lúc đầu mới ăn thì có chút khó nuốt dễ mắc nghẹn ở cuống họng, nhưng mà biết sao giờ, không còn cách nào khác, vẫn phải chịu thôi.

Mỗi ngày bọn họ đều ăn như vậy, hiện tại có cái mà ăn đối với họ là quá đủ rồi, dù sao vẫn đỡ hơn là nhịn đói, nên cái gì mà dầu đậu phộng này nọ thì làm gì mà mấy người bình thường có mà ăn!

Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng dâu Đồng Vận mới sinh, đang ở cữ trong tháng mà mỗi ngày đều được ăn ngon uống tốt.

Chị dâu Tôn Lục hâm mộ thở dài: "Đồng Vận em thật là may mắn, gặp phải người mẹ chồng tốt như vậy, chứ người bình thường làm gì có thể may mắn được hưởng mấy thứ như thế này chứ!”

Đầu năm nay nàng dâu mấy cô không ai là không đi ra ngoài làm công cực khổ, về nhà còn phải lo liệu cho một đám người già trẻ nhỏ nữa, để mà có thể ăn uống đầy đủ đều phải tính toán kỹ lưỡng.

Ở trên có người già, ở dưới có trẻ nhỏ, cứ như vậy mà làm hết cái này đến cái kia, suy tính kỹ càng mà dù có thế nào cũng không tới lượt nàng dâu mấy cô được ăn uống ngon miệng. Coi như là ở cữ phải tĩnh dưỡng cho tốt đi, nhưng cũng chỉ đơn giản là được uống nước đường đỏ trứng gà, mà cũng không phải ngày ngày đều được uống, càng không nói tới cái gì mà sữa mạch nha với dầu đậu phộng linh tinh.

Chỉ mới nghĩ tới liền biết rồi, cái dầu kia phải tốn bao nhiêu đậu mới có thể ép ra được dầu nguyên chất, ai mà không tiếc cơ chứ!

Về phần sữa mạch nha, bởi vì Đồng Vận được dùng, cho nên cô ấy mới nghe nói có cái loại sữa như vậy! Nếu không thì đã hoàn toàn mù tịt rồi.

Đồng dạng đều là nàng dâu với nhau, mà con dâu Tôn Lục nghĩ lại lúc mình cũng ở cữ, không khỏi nhìn Đồng Vận mà vô cùng hâm mộ.

Có điều nghĩ lại, nàng dâu nhà họ Tiêu sát vách cũng đang ở cữ, cũng cùng một ngày sinh với con gái Đồng Vận, do điều kiện gia đình không tốt, nàng dâu đó cũng có thể ăn được cái gì tốt đâu! Tới nước đường đỏ trứng gà cũng chưa chắc có nữa!

Bởi như vậy, Tôn Lục cũng nghĩ thông suốt, cô ấy nói: "Em dù sao cũng xuất phát là người làm công tác văn hóa, dáng dấp ngoại hình đều tốt, gia đình em cũng là những phần tử trí thức, đối với chị thì không có cách nào sánh bằng em rồi. Đã vậy còn cố gắng sinh em bé cho chồng nữa, sinh một cái liền sinh được con gái nha, em nhìn bốn chị dâu trong nhà mình một hơi sinh tám đứa mà cũng không có đứa nào là con gái hết!”

Cho nên nói ra thì đây là cái số rồi!

Đồng Vận nhà này số tốt, được ông trời ưu ái. Đừng có nhìn bây giờ cha người ta bị điều tra như vậy, nhưng mà đợi qua thời gian này, dù sao cũng là người trí thức, lại còn là bác sĩ xem bệnh cho mọi người. Nếu không phải thời buổi hiện tại loạn lạc, thì Đồng Vận chính là tiểu thư con nhà giàu có, mấy người nhà quê bọn họ làm sao có cửa với tới cô cơ chứ.

Nói chuyện một hồi, con dâu Tôn Lục bắt gặp bên cạnh cái tủ có đặt cái chén gì đó kế bên cái bình sắt màu đỏ, không khỏi tò mò nói: "Cái này chính là sữa mạch nha à?"