Chương 16

Đây là nguyên một đám trẻ con, lớn thì tầm bảy tám tuổi, còn lại thì cũng chỉ là mấy đứa nhỏ tầm ba bốn tuổi, mặt mũi đứa nào đứa nấy đều đỏ hồng, trong lỗ mũi còn đang lòng thòng hai hàng nước mũi thay phiên nhau chảy xuống, Mật Nha còn nghe rõ chúng đang hít sụt sùi.

Hiện tại bọn trẻ đang đứng gần lò sưởi, mở to hai mắt tò mò nhìn đứa trẻ đang nằm trên đầu giường là cô đây.

"Em ấy thật nhỏ! Làm sao mới lớn được như chúng ta đây chứ!" Tôn Lục-con trai của Tôn Phú Quý nhìn thấy Mật Nha ở trước mắt mình, cậu vô cùng ngạc nhiên mà kêu lên.

"Xuỵt, cái thằng nhóc con này, nhỏ giọng một chút, con không thấy bé con đang ngủ à!” Chị dâu Tôn Lục vỗ một cái lên đầu con trai mình.

Nguyên bản lúc đầu các cậu nhóc còn đang nói ríu ra ríu rít, giờ thì không tự giác mà nhỏ giọng lại.

"Em ấy thật là trắng nha! Nhìn thật giống như cái bánh bao mũm mĩm mà nhà chúng ta ăn lúc Tết ấy.” Phẩn Đôi nhà Cố lão nhị nói.

Năm nay Phẩn Đôi tám tuổi, đã lên tiểu học học năm thứ hai rồi, nhóc con đi học xong thấy cô bé trắng như vậy, mà vừa mới học được cách so sánh, nên cậu liền nói ra từ “giống như” kia.

Những người khác hiển nhiên cũng đồng ý, cả đám đều trợn to con mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn cô bé con trắng trắng mềm mềm này, nhìn thấy cô bé đang nhắm chặt hai con mắt, lông mi trông thật là dài.

Bọn nhóc các cậu đương nhiên cũng đã nhìn thấy qua mấy em bé mới sinh rồi, thế nhưng trắng trẻo xinh đẹp như thế này thì đây vẫn là lần đầu nhìn thấy.

"Vệ Đông, em trai của cậu lúc mới sinh cũng xinh đẹp như vậy hả?” Không biết là đứa nhóc nào nhịn không được cất tiếng lên hỏi.

Tiêu Vệ Đông là cậu nhóc nhà ở kế bên vách, mẹ cậu bé mất sớm, cha của cậu cưới vợ mới, dì ghẻ của cậu mới sinh cho cậu một em trai, em trai cậu cũng sinh cùng ngày với bé Mật Nha.

Tiêu Vệ Đông nhìn qua cô bé có quả tóc đen nhánh vừa định nói cái gì đó, đột nhiên cậu nhìn thấy cô bé bất ngờ mở to hai con mắt nhìn về phía phương hướng của cậu.

Lúc ấy trong lòng cậu liền giật mình, làm sao mà con mắt lại lớn như vậy, hai con ngươi đen bóng, đã vậy còn trong và sáng đến nỗi có thể nhìn thấy hình ảnh người khác phản chiếu ở bên trong.

"Oa, em ấy dậy rồi!”

"Ánh mắt của em ấy thật là đẹp quá đi!"

"Em ấy đang nhìn em này, em ấy đang nhìn qua chỗ này nè!”

"Ai nói với em vậy, em ấy là nhìn anh đây nè, em ấy biết anh là anh của em ấy nên nhìn bên đây nè!”

Một đám nhóc con vô cùng hưng phấn, vây quanh cô bé nhỏ vừa mới mở mắt ra mà mồm năm miệng mười tranh nhau nói.

Chị dâu Tôn Lục cũng không nhịn được khen cô bé không dứt miệng: "Đứa nhỏ này dáng dấp thật là tốt nha, chả trách chị hai cứ nói đứa bé này rất xinh đẹp, mà công nhận là con bé đẹp thật, chị còn chưa thấy đứa bé nào mới sinh ra mà ánh mắt lại đẹp như thế này đâu, em nhìn xem nè, tóc cũng đen và nhiều ghê, lông mi cũng vô cùng dài nữa!”

Không phải nói sao, ở cái thời đại hiện tại này, đồ ăn có chất dinh dưỡng rất khan hiếm, đa số là đồ có dinh dưỡng không tốt, em bé sinh ra thì phải đợi cả một thời gian sau mới bắt đầu chậm rãi mọc lông mi và lông mày, mà thân thể sinh ra màu da đều là màu vàng ố, không quá đen nhưng không trắng.

Kết quả tới lượt cô bé Mật Nha này, vừa sinh ra thì tóc máu đã đen thui rồi, đến cả lông mi, lông mày cũng mọc dài và rậm, con mắt cũng to tròn trong trẻo vô cùng.

Đồng Vận cũng không có vì vậy mà kiêu ngạo, cô vô cùng khiêm tốn, dù sao thì bé con nhà mình sinh ra bình an là tốt rồi, mà nếu là quá khiêm tốn, người ta cũng bảo mình giả tạo, nên là cô cũng cười nói: “Con bé này chắc là giống mẹ chúng ta rồi, em nghe mẹ nói, lúc mẹ mới sinh ra, lúc đó tóc mẹ cũng tốt và nhiều như vậy.”

Chị dâu Tôn Lục nghe vậy bật cười thành tiếng nói: “Chị nhìn thì lại thấy giống em hơn đó, dù sao em cũng rất là xinh đẹp!”