Translator: Y Na Thố Thố
Thím Ngô nhanh tay lẹ mắt vội vàng kéo Diệp Hoan vào cửa, thuận tiện đóng cửa lại để tránh ánh mắt của người ngoài.
Diệp Minh Chí nhìn về phía Diệp Hoan cúi đầu không nói lời nào, trong lòng cũng không chịu nổi, em gái mình phải ở ngoài chịu khổ nhiều như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Diệp Minh Chí có chút đau lòng, tự giới thiệu mình với Diệp Hoan: "Anh là anh cả của em, tên Diệp Minh Chí, sau này trong nhà có chuyện gì em cũng có thể tìm đến anh."
Diệp Hoan bình tĩnh đi theo phía sau chàng trai trẻ, trong lòng hơi lo lắng.
Thím Ngô biết phòng khách tạm thời không cần đến mình, thế là nhỏ giọng nói với Diệp Hoan: "Đừng sợ." Sau đó lập tức đi vào bếp, mấy ngày nay mình rời đi, cũng không biết người trong nhà sống như thế nào.
Đứa nhỏ Diệp Hoan này mới tới, nhìn dáng vẻ gầy yếu như vậy, chắc chắn phải làm một bữa cơm ngon bồi bổ thân thể cho cô, nếu không thì cô sẽ bị gió thổi bay đi mất.
Diệp Hoan cúi đầu suy nghĩ gì đó, lại không để ý, trực tiếp đυ.ng phải lưng Diệp Minh Chí.
Diệp Hoan có chút ngượng chín lùi về phía sau một bước, sau khi Diệp Minh Chí đứng sang một bên, cô nhìn thấy mấy người cách đó không xa.
Trái tim Diệp Hoan không tự chủ bắt đầu đập dữ dội, cô đoán chắc đó là tâm tình còn sót lại của nguyên chủ, dù sao cũng bị mẹ nuôi kí©h thí©ɧ cộng thêm làm việc vất vả mà bệnh chết trên đường về gặp người nhà, cái này nếu đổi lại là mình, có làm thế nào cô cũng không thể vượt qua rào cản này!
Vốn dĩ Diệp Hoan cảm thấy rất áy náy khi lấy thân thể của người khác, thế này khác gì ăn trộm chứ?
Tuy rằng Diệp Hoan muốn sống lại lần nữa, nhưng nếu dựa vào người khác hy sinh làm điều kiện tiên quyết, cô cũng không muốn có cơ hội này.
Diệp Hoan không biết mình làm có đúng không, nhưng vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình chính là một tên trộm đê tiện, loại người mà trước đây mình luôn khinh thường.
Những người có mặt đều ngây người nhìn qua bọn họ, mỗi người có một biểu cảm khác nhau.
Diệp Uy Quốc kích động đi tới, nhìn Diệp Hoan nói: "Cha là cha của con! Cha ruột của con!"
Giọng của ông rất lớn, Diệp Hoan lập tức tỉnh táo lại, nhưng cô không biết bây giờ mình nên lấy thái độ gì đối mặt với cha của nguyên chủ, dù sao thì thành thật mà nói, cô cũng chẳng liên quan đến ai trong thế giới này.
Diệp Uy Quốc nhìn đứa con gái gầy gò nhỏ bé của mình, da vàng như nến, mái tóc mỏng manh, lập tức biết cô đã phải chịu rất nhiều đau khổ, kết quả điều tra lúc trước cũng đã có, nếu không phải lần ôm nhầm này là ngoài ý muốn, thì ông cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa, đứa con gái ngoan của mình bị loại người nhà kia đối xử như vậy trong suốt mười mấy năm qua, bây giờ mới được trở về, nghĩ đến đây ông không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.
Người phụ nữ ngồi trên ghế khóc lóc không ngừng, bên cạnh là một cô gái trẻ duyên dáng yêu kiều đang nhỏ giọng nói chuyện.
Diệp Hoan tò mò nhìn bọn họ, trong lòng đoán rằng hai người bọn họ chắc là mẹ ruột nguyên chủ và cô gái bị ôm nhầm.
Diệp Hoan nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, cố gắng không để ý đến cảm giác chua chát đột nhiên xuất hiện, nếu nguyên chủ tận mắt nhìn thấy cảnh này có thể sẽ rất buồn, dù sao cha mẹ nuôi cũng chưa từng để ý tới cô ấy như vậy.
Một thiếu niên đi tới, vươn tay nói: "Xin chào, anh tên là Diệp Minh Cao, là anh hai của em, chào mừng em về nhà."
Diệp Hoan run rẩy đưa tay ra, Diệp Minh Cao cảm nhận được vết chai sần trong lòng bàn tay em gái mình, trái tim vốn có chút dao động cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Diệp Minh Chí im lặng quan sát mọi thứ, rồi quay vào một góc hô lên: "Còn không qua đây gặp chị em đi."
Diệp Hoan nhìn về phía anh ấy nói chuyện, có một thiếu niên đang ngồi xổm ở trong góc, nhìn đứa trẻ có khuôn mặt non nớt, Diệp Hoan suýt thì không kìm được bàn tay ngo ngoe muốn động của mình, oa, nhìn dáng vẻ dễ thương quá!