Translator: Y Na Thố Thố
Sau bữa tối, thím Ngô đưa Diệp Hoan đến một khu nhà, Diệp Hoan nhìn binh lính đứng gác ở cửa, bắt đầu suy đoán thân phận đôi cha mẹ có tiền này của mình, dù sao nhìn binh lính đứng gác cũng có thể đoán chắc được bọn họ có chút địa vị.
Trong lòng Diệp Hoan cũng không biết có cảm giác gì, dù sao đây cũng là cha mẹ của nguyên chủ, nhưng bây giờ nguyên chủ lại không có ở đây.
Hơn nữa dựa vào tình huống lúc trước mình đọc được trong tiểu thuyết, thủ đô ở niên đại này rất hiếm nhà cửa, việc mười mấy người chen chúc trong một căn nhà rộng mấy chục mét vuông là chuyện rất bình thường, trừ khi đơn vị chia nhà theo công việc, hoặc là trong nhà thật sự không có chỗ ở, nếu không thì rất ít người dọn ra ngoài sống.
Thím Ngô không chú ý đến sự xuất thần của Diệp Hoan, sau khi giải thích tình hình với binh lính thì đợi bọn họ đăng ký, dù sao người không có phận sự cũng không thể vào khu nhà này.
Những người khác liếc nhìn Diệp Hoan, trông thấy thân thể mỏng manh yếu ớt của Diệp Hoan, bất giác cảm thấy thương hại cô, người tốt sao lại bị ôm nhầm như vậy?
Vốn dĩ chuyện này không thể giấu được, sau khi đơn vị của cha Diệp Hoan phát hiện đã lập tức đánh báo cáo, còn có một số người tốt truyền tin ra ngoài.
Chỉ trong vòng hai ngày, hầu hết mọi hộ gia đình trong khu nhà đều đã biết về chuyện này, thế là không ít người còn bắt đầu hoài nghi xem nhà mình có thể xảy ra chuyện này hay không.
Để chứng minh mình vô tội, bệnh viện nơi khu nhà trực thuộc đã kiểm tra chi tiết tất cả các tài liệu trước đó, đồng thời còn nói chuyện với các bác sĩ và y tá, các y tá khoa sản cũng vì thế mà tăng khối lượng công việc lên rất nhiều, nhưng lúc này không ai dám lên tiếng phản đối.
Từ đó về sau mỗi lần đỡ đẻ đều phải đảm bảo có ít nhất hai người trông coi, phòng ngừa chuyện như vậy xảy ra trong bệnh viện của bọn họ, dù sao người có thể sinh con ở bệnh viện này đều không đơn giản, nếu huyết mạch bị lẫn lộn sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.
Từ ánh mắt của những người xung quanh, Diệp Hoan có thể cảm nhận được sự thương hại bọn họ dành cho mình, thế là cô cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục đóng vai nguyên thân luôn trầm mặc ít nói.
Sau khi đăng ký xong, thím Ngô nóng lòng đưa Diệp Hoan đi vào.
Vừa đi bên cạnh vừa nói cho Diệp Hoan nghe một số quy tắc của khu nhà, ví dụ như không được đi lung tung, nơi nào không được phép tới, trẻ nhỏ nào ốm yếu cần tránh, một số tính khí và thói quen của hàng xóm…
Diệp Hoan nghiêm túc nghe, dù sao mấy năm này cũng không thể dọn ra ở riêng, trừ khi mình tìm được công việc, được đơn vị chia nhà ở.
Nhưng Diệp Hoan biết chia nhà không dễ dàng như vậy, lại không biết bây giờ nhà ít, người nhiều, ngay cả ký túc xá đơn lẻ cũng rất hiếm có.
Rất nhanh, bọn họ đã đến chỗ nhà họ Diệp ở, căn nhà này không lớn, chỉ có hai tầng, nhìn bề ngoài thậm chí còn có chút đơn giản.
Nhưng mà hình như những ngôi nhà xung quanh đều khá giống nhau, có lẽ điểm khác nhau chính là diện tích và số tầng nhà.
Trước nhà có một vườn hoa nho nhỏ, trồng rất nhiều hoa, đều là những loại hoa cỏ thường gặp trong cuộc sống, bây giờ đang là mùa xuân, cây cỏ hoa lá sinh trưởng vô cùng tươi tốt.
Thím Ngô gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở cửa, Diệp Hoan ngẩng đầu đánh giá người mở cửa.
Người thanh niên trong nhà vừa trông thấy dáng vẻ của Diệp Hoan đã lập tức nhíu mày.
Thím Ngô nhìn thấy thì hô một câu, hỏi: "Minh Chí, sao cháu lại ra mở cửa?"
Diệp Minh Chí nhìn chằm chằm Diệp Hoan nói: "Tiểu Huy bị cha mẹ khiển trách một trận, không có thời gian ra mở cửa."
Thím Ngô thấy Minh Chí cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan, trong lòng cảm thấy khó chịu, dù sao bà ấy cũng đã làm việc trong cái nhà này lâu như vậy, nói xong rồi thì thôi đi, còn tỏ ra như thế làm gì?
Thím Ngô thấy bọn họ vẫn đứng đấy không nói gì, còn phát hiện xung quanh nhà đã bắt đầu có người đứng xem, sao có thể để người ngoài xem trò cười được chứ?