Chương 3: Sủi cảo

Translator: Y Na Thố Thố

Ba ngày sau, cuối cùng xe lửa cũng dừng lại ở thủ đô.

Ròng rã ở trên xe lửa ba ngày, mặc dù là giường nằm, nhưng Diệp Hoan cũng không thể làm động tác gì lớn, bởi vì chung quanh có rất nhiều người, hơn nữa trên xe lửa có nhiều thứ linh tinh, mùi hương thực sự không dễ chịu chút nào.

Việc đầu tiên Diệp Hoan làm sau khi xuống xe lửa là hít một hơi thật sâu không khí trong lành.

Thím Ngô có chút lo lắng nhìn cô, nói: "Cháu có thấy khó chịu không?"

Diệp Hoan gật đầu nói: "Mùi trên xe lửa không dễ ngửi."

Thím Ngô không chút ngạc nhiên nói: "Bây giờ xe lửa đều như vậy, chỉ đành phải tập làm quen thôi."

Diệp Hoan cũng biết cô không còn lựa chọn nào khác, nhẹ gật đầu.

Thím Ngô thấy môi cô trắng bệch, nghĩ nghĩ liền đưa cô đến một tiệm cơm quốc doanh gần đó ăn chút gì đó.

Diệp Hoan đi theo phía sau bà ấy, bắt đầu đánh giá thủ đô hiện tại, nhìn thủ đô vừa hơi quen thuộc lại rất xa lạ, cô không biết rốt cuộc cảm giác của mình lúc này là gì.

Kinh đô mùa đông tương đối khô ráo, không có khói bụi của thế giới sau này, bầu trời cũng không có vẻ ngột ngạt như thời hiện đại.

Đường phố lúc này rất khác so với đường phố sau này, mặc dù Diệp Hoan đã sống ở kinh đô vài năm, nhưng vẫn không thể nhận ra bây giờ mình đang ở đâu, lúc này cô vẫn cảm thấy hơi mờ mịt như cũ.

Không còn cách nào khác, để không bị lạc, Diệp Hoan chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo thím Ngô.

Thím Ngô quen thuộc đưa Diệp Hoan vào một tiệm cơm quốc doanh gần nhất, nói thẳng với cô gái đứng sau quầy: "Đồng chí, hôm nay có cung ứng há cảo không?"

"Xin chào đồng chí, hôm nay đặc biệt cung ứng há cảo dưa chua và há cảo nấm hương, đồng chí muốn ăn cái nào?"

Thím Ngô liếc mắt nhìn Diệp Hoan, Diệp Hoan nhỏ giọng nói: "Há cảo dưa chua ăn ngon không ạ?"

Thím Ngô liếc nhìn đầu bếp đang nấu ăn trong bếp, rồi lại nhìn Diệp Hoan không béo bằng một nửa đầu bếp, lại cảm thấy thương hại cô nhiều hơn một chút.

Thím Ngô dứt khoát nói: "Đồng chí, xin lấy cho tôi mỗi loại sủi cảo ba phần."

Người phục vụ có chút khác thường, nhìn hai vị khách hàng một béo một gầy, nói: "Một phần há cảo của chúng tôi có khoảng tám cái, cái nào cũng vỏ mỏng nhân nhiều, nếu đồng chí muốn sáu phần thì có chừng năm mươi cái, đồng chí, lãng phí thật đáng tiếc."

Hai ngày nay thím Ngô cũng đã thấy lượng cơm Diệp Hoan ăn được, biết lúc trước cô sống khốn khổ, mãi đến tận bây giờ mới chuẩn bị có cuộc sống tốt, sáu phần sủi cảo thì làm sao? Cũng không phải không mua nổi? Cũng không phải không ăn hết?

Thấy bà ấy cố chấp như thế, người phục vụ cũng không khuyên nữa, mở phiếu để bọn họ thanh toán.

Khi ra ngoài thím Ngô mang theo một xấp tiền phiếu, đếm ra một ít đưa cho người phục vụ.

Thím Ngô tùy ý kéo Diệp Hoan chọn một chỗ rồi ngồi xuống, Diệp Hoan có chút tò mò về tiệm cơm quốc doanh hiện tại, dù sao cô cũng mới chỉ từng thấy qua phim truyền hình, bây giờ cảm thấy khá là lạ.

Thím Ngô thấy Diệp Hoan đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lòng bất giác thở dài, cô gái này mới mười mấy tuổi sao lại gặp phải chuyện bi thảm như vậy?

Lẽ ra nên được sống một cuộc sống vô ưu vô lo, nhưng lại vì một sai lầm mà chịu nhiều đau khổ như vậy, thật là đáng thương!

Chẳng mấy chốc sủi cảo của bọn họ đã sẵn sàng, người phục vụ trực tiếp đặt hai chiếc bát lớn lên quầy, hô to một tiếng: "Ai lấy hai loại sủi cảo?"

Thím Ngô nghe thấy tiếng, cảm giác là của mình thì đứng dậy đi lấy, Diệp Hoan không khỏi có chút kinh ngạc, hóa ra thời kỳ này đều phải tự mình phục vụ ở các tiệm cơm quốc doanh.