Chương 49: Trùng Hợp 2

Tần Hàn Thư đi qua đi lại quan sát một hồi.

Cô không biết cách giám định nên cũng không biết chỗ đồ này có phải đồ cổ hay không nhưng khi còn nhỏ thường được cha dẫn đi chơi ở các cửa hàng đồ cổ ở nhà bạn bè nên đã từng nhìn thấy không ít đồ tốt, vì vậy về cơ bản thì vẫn có năng lực đánh giá.

Cô chú ý tới một cái bình hoa màu phấn, phía dưới còn khắc dòng chữ từ thời vua Khang Hi của Đại Thanh.

Mặc kệ có phải đồ thật hay không, Tần Hàn Thư vẫn cảm thấy cái bình hoa này rất đẹp.

Ngoại trừ màu sắc thì những chỗ khác hoàn toàn không có gì đặc sắc.

Tần Hàn Thư hỏi: “Cái bình hoa này bao nhiêu tiền?”

Bác gái quan sát sắc mặt Tần Hàn Thư một hồi mới nói: “Chúng ta đều là người quen, nếu cháu muốn thì bác lấy hai mươi đồng tiền.”

Quả nhiên không sai, đồ này là bác gái tự bán nên giá cả cũng là tự nghĩ ra.

Tần Hàn Thư trả giá: “Mười đồng tiền thì cháu lấy.”

“Này!” Bác gái liên tục lắc đầu: “Số tiền này không phải vào túi tiền của bác đâu, cháu nghĩ bác ra giá bừa à? Tuyệt đối không thể có mức giá mười đồng được.”

Tần Hàn Thư cười cười, chậm rãi nói: “Bác gái, cháu thường mua đồ ở đây, đương nhiên hiểu quy tắc rồi. Hay là thế này đi, cháu thêm hai đồng nữa, là mười hai, bác xem thế nào? Nếu mà nhiều hơn nữa thì thôi.”

Thấy Tần Hàn Thư nói năng rõ ràng, bác gái ngượng ngùng mà cười cười.



Bà chính là khinh Tần Hàn Thư tuổi trẻ nên mới thét giá hai mươi đồng, không nghĩ Tần Hàn Thư lại là người có hiểu biết.

Mặc dù món đồ này chẳng đáng giá bao nhiêu, thời buổi này thì có bao nhiêu người nguyện ý tiêu tiền mua chứ? Hơn nữa có bao nhiêu người dám mua?

Cho nên mấy người làm nhân viên ở chỗ thu mua phế thải như các bà đều cố kiếm thêm chút lợi ích từ việc bán ngầm đống đồ này.

Thấy Tần Hàn Thư vạch trần, hơn nữa còn chủ động thêm hai đồng, túi tiền mình cũng kha khá hơn, lúc này sắc mặt bà mới tốt lên.

“Được, mười hai thì mười hai!”

Bác gái đi tìm mấy tờ báo giúp Tần Hàn Thư gói bình hoa lại.

Vẫn ở ngõ nhỏ như lần trước, cô đặt bình hoa vào rồi lấy xe đạp ra.

Như vậy là đã có hai chiếc xe đạp.

Tần Hàn Thư không có cách nào có thể mang hai chiếc về cùng lúc nên đành bắt xe về công xã.

Ở công xã, cô lấy danh nghĩa người khác ở thôn Hảo Loan gọi Mã Triều Dương tới lấy xe đạp.

Đợi ở công xã một tiếng, Mã Triều Dương mới đến.

Từ đằng xa, Tần Hàn Thư đã nhìn thấy anh ta đang há hốc mồm.



“Cô thật sự gặp được người bán xe đạp???”

Tần Hàn Thư bình tĩnh nói: “Còn không phải sao.”

Mã Triều Dương nhìn chằm chằm Tần Hàn Thư một lúc lâu, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Thật trâu bò, tôi xin bái phục!”

“Không đắt lắm.” Tần Hàn Thư nói: “Chiếc này cũng khá cũ rồi, chỉ tốn có một trăm bốn mươi đồng.”

Mã Triều Dương vội gật đầu nói: “Trở về tôi sẽ đưa tiền cho cô.”

Ngồi lên xe, Mã Triều Dương vẫn cảm thấy kỳ lạ —— Vận khí Tần Hàn Thư đúng là tốt thật đấy, nói muốn mua xe là có thể gặp được người bán xe luôn.

Chỉ là anh ta thật sự không thể ngờ Tần Hàn Thư lại có thể trải qua được mấy chuyện ly kỳ thế này, mọi thứ đã vượt qua sức tưởng tượng của anh ta.

Vì thế cũng chỉ có thể cho rằng mấy chuyện này là trùng hợp thôi.

Trở lại nơi tập trung thanh niên trí thức, Trương Dao đưa cho Tần Hàn Thư một lá thư.

“Thư này là kế toán Ngưu mang về từ công xã.”

Tần Hàn Thư nhận thư, mở ra xem.

Vậy mà lại là Dương Ái Trinh gửi.