Nhà hầm của Mã Triều Dương có rất nhiều đồ đạc lại rộng rãi thế nên mọi người đã tập hợp ở chỗ của anh ta cùng nhau gói sủi cảo và cùng nhau ăn uống ở đấy.
Mặc dù không có thịt, lúc cho dầu mè vào thoạt nhìn nhân trứng gà và cây tể thái này quá khô chẳng hề muốn ăn xíu nào, nhưng trong nháy mắt mùi thơm lại tỏa lên, lại trông béo ngậy làm cho người ta phải nuốt nước miếng.
Sau khi nấu chín, hình dáng núng nính trắng trẻo kia càng làm cho mọi người thèm đến chảy nước miếng.
Mã Triều Dương cắn một miếng bất chấp cả còn nóng, nói năng trong rõ: "
Trứng gà của tôi đổi để ăn hết rồi, khi nào thì chúng ta lại trao đổi nữa?"
Kim Ba nói: "Nếu cứ đổi như thế thì biết khi nào chúng ta mới có tiền? Hay là chúng ta tự nuôi gà để chúng đẻ trứng."
Những người ngồi ở đây hầu hết cũng không ai quá giàu có.
Ngay từ đầu có thể còn một ít tiền nhưng sau khi nhìn cuộc sống của Trương Dao và Tiết Tân Duệ, bọn họ không thể nào không suy tính cho tương lai.
Tần Hàn Thư cũng có suy nghĩ về việc nuôi gà để đẻ trứng thế là hỏi Kim Ba nói: "Anh có biết bắt gà ở đâu không?"
Tiết Tân Duệ cướp đáp: "Có thể bắt ở trạm chăn nuôi công xã, các cậu ai muốn nuôi gà? Để tôi thống kê một chút chúng ta sẽ cùng nhau đi bắt."
Người đầu tiên giơ tay là Tần Hàn Thư: "Tôi muốn nuôi hai con."
Tất cả mọi người đều muốn nuôi gà để có trứng ăn nên đồng loạt báo danh.
Tiết Tân Duệ lấy một quyển sổ nhỏ rồi ghi chú lại.
Sau khi ăn uống no say, mọi người đều trở về nhà hầm của mình.
Lúc này trời đã tối, Tần Hàn Thư rửa mặt xong thì tắt đèn đi ngủ.
Trên thực tế là đi vào không gian.
Đầu tiên cô thả một cái neo ở trước cửa nhà hầm của mình.
Hôm nay cô đã chỉnh đốn Liêu Vũ Khiết một trận, chưa biết chừng đã bị cô ta ghi hận trong lòng sẽ tìm cơ hội để trả thù.
Tự lắp một cái camera giám sát ở nhà mình coi như phòng ngừa tai họa.
Làm xong việc này, Tần Hàn Thư bắt đầu đi bộ ở trong không gian, ngắm nhìn phong cảnh còn thuận tay hái trái cây ăn.
Cô tạo ra một khoảng đất trống, chuyên để trồng trọt. Lúc này chỉ trồng dưa hấu.
Những loại rau mà có thể trồng trong vườn thì sẽ không trồng trong không gian.
Trồng trọt trong không gian không có chu kỳ sinh trưởng, đều là mọc ra trong nháy mắt. Cho nên cũng chỉ có một dưa hấu, có thể đủ cho cô ăn là được.
Ăn xong trái cây, cô lại tắm rửa một lần nữa, sau đó Tần Hàn Thư đi ra ngoài.
Có điều vừa mới đi ra, dường như cô có một loại cảm giác không gian có vẻ khác thường.
Một lần nữa quay vào không gian, một con cáo lông đỏ bỗng dưng chạy đến trước mặt cô, cúi đầu kêu.
Chim thần thú quý trong không gian cũng không có thể nói chuyện, Tần Hàn Thư cũng không quá thân thiết với tụi nói. Chỉ duy nhất dùng suy nghĩ để giao tiếp với tụi nó lúc làm việc.
Hành vi của con cáo lông đỏ này vô cùng khác thường…Giống như là đang cảnh báo gì đó.
Chẳng lẽ là bên ngoài không gian có gì đó nguy hiểm?
Nhưng mà cô cũng vừa đi ra bên ngoài cũng không phát hiện ra điều gì mà.
Tần Hàn Thư mở góc nhìn, cẩn thận quan sát nhà hầm ở bên ngoài không gian. Sau đó, cô nhìn thấy một con chuột khổng lồ đang ăn trộm bánh bông lan trên tủ quần áo.
Cáo lông đỏ lại kêu lên hai tiếng.
Tần Hàn Thư: "... Biết rồi, tao sẽ đi đánh con chuột này."
Cáo lông đỏ hài lòng cọ cọ vào người cô.
Tần Hàn Thư vừa ra khỏi không gian, con chuột phát giác động tĩnh nhanh chóng chạy đi không còn thấy bóng dáng, hoàn toàn không đợi Tần Hàn Thư đánh nó.
Có điều nhà hầm đã có chuột, sau này vẫn nên nuôi một con mèo.
Nhờ chi tiết nhỏ này đã giúp cho Tần Hàn Thư phát hiện thêm chức năng cảnh báo nguy hiểm trong không gian.
Ngay cả một nguy hiểm như con chuột nhỏ mà cũng có thể dẫn đến phát cảnh giác ở không gian.
Tần Hàn Thư cảm nhận được đời này cô sẽ không vì sự cố ngoài ý muốn mà chết đi.