Chương 31: Anh Muốn Kem Dưỡng Da Hay Là Mật Hạnh Nhân? 1

Ngày hè thật sự rất nóng nực.

Nông dân trong đội sản xuất cũng sẽ không ra ngoài làm việc vào thời điểm nắng nóng nhất. Về cơ bản họ đều ra ngoài làm việc từ sáng sớm, buổi trưa trở về nghỉ ngơi, đợi đến bốn, năm giờ chiều lại ra ngoài làm việc đến tận tối mịt.

Mấy thanh niên trí thức mới đến lại chỉ thích làm việc vào buổi sáng.

Chẳng qua buổi sáng mặt trời cũng rất độc, phơi nắng đến mức da mọi người đều bong tróc.

Mã Triều Dương ngồi xổm trước cửa nhà hầm ẩn soi gương, anh ta sờ mặt mình kêu rên: “Phá tướng rồi…”

Trương Kháng Mỹ đang cầm chổi quét sân nghe vậy thì quay đầu nhìn anh ta với vẻ mặt không thể tin nổi: “Anh là nam đồng chí mà sao quan tâm gương mặt của mình quá vậy? Muốn làm tiểu bạch kiểm à??”

Cô ấy nhìn cái gương trong tay Mã Triều Dương, càng cảm thấy tam quan của mình bị hủy hoại: “Anh thế mà lại còn mang theo gương!”

Cũng chỉ có thể mang theo bấy nhiêu hành lý tùy thân như vậy, thanh niên trí thức đều không mang theo những vật dụng không cần thiết.

Thậm chí rất nhiều nữ đồng chí đều không mang theo gương.

Mã Triều Dương liếc mắt nhìn Trương Kháng Mỹ: “Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, nhìn thấy gương mặt của mình bị phơi nắng đến mức tróc da cô có thấy đau lòng không?”

“Không đau lòng!” Trương Kháng Mỹ hất cằm nói: “Đây là dấu ấn vinh quang của người dân lao động!”

Mã Triều Dương: “...”

Đừng nói chứ, thế giới quan của Trương Kháng Mỹ cứng rắn như sắt thép, thật đúng đè bép tư tưởng giác ngộ thấp của anh ta.



Mã Triều Dương quyết định sau này sẽ tránh xa Trương Kháng Mỹ một chút, anh ta sẽ dành nhiều thời gian giao lưu với các đồng chí khác hơn.

Ngay lập tức, Mã Triều Dương đi tìm Tần Hàn Thư.

Anh ta cảm thấy, trong số nhiều thanh niên trí thức như vậy, chỉ có Tần Hàn Thư và anh ta trả tiền để thuê một căn nhà hầm ở, vậy thì bọn họ chắc chắn là cũng một loại người, không chịu được khổ.

Trước tiên không nói kết luận này đúng hay sai nhưng sau sự cố ở hang, Mã Triều Dương thật sự cảm thấy Tần Hàn Thư dễ gần hơn những người khác, có chuyện gì cũng sẵn lòng tình cô giúp đỡ.

Tìm thấy Tần Hàn Thư ở trong bếp, Mã Triều Dương nói thẳng ra mục đích của mình: “Hàn Thư, cho tôi mượn kem dưỡng da của cô bôi một chút.”

Tần Hàn Thư đang học nhóm lửa: “...”

Trương Dao đang dạy Tần Hàn Thư nhóm lửa: “...”

Mã Triều Dương giải thích: “Gương mặt của tôi bị phơi nắng đến mức rát, bôi một ít kem dưỡng da để dưỡng ẩm.”

Sau đó, anh ta lại nói với Tần Hàn Thư: “Cho tôi mượn bôi một ít, trở về tôi sẽ vào thành phố mua cho cô hộp mới.”

Lúc này Triệu Như nói: “Cho anh dùng của tôi, cũng không cần anh trả lại.”

Nói xong, Triệu Như định quay về nhà hầm để lấy nhưng lại bị Mã Triều Dương ngăn lại.

Anh ta cười nói: “Không cần phiền cô, tôi dùng của Hàn Thư là được.”

Thật ra Mã Triều Dương không có ý gì khác, anh ta chỉ cảm thấy mình quen thuộc với Tần Hàn Thư mà thôi, anh ta thật không muốn làm phiền Triệu Như.

Triệu Như lại xấu hổ, cảm thấy mình mặt nóng áp mông lạnh. Cô ấy giả vờ cười như không có chuyện gì xảy ra, quay người lại tủi thân cắn môi.



Tần Hàn Thư đứng dậy đi ra khỏi bếp: “Tôi đi lấy cho anh.”

Mã Triều Dương cười toe toét: “Cảm ơn!”

Mùa hè không khí ẩm ướt, trên mặt của Tần Hàn Thư không bôi cái gì, cô chuẩn bị kem dưỡng da và mật hạnh nhân là để mùa đông dùng.

“Anh muốn kem dưỡng da hay là mật hạnh nhân?”

Mã Triều Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mật hạnh nhân đi, mùi dễ ngửi hơn.”

Tần Hàn Thư nói với Mã Triều Dương là hành lý của mình nhiều nên cần phải tìm, bảo anh ta đi về trước, lúc nữa cô sẽ mang sang cho anh ta.

Mã Triều Dương lại cảm ơn cô lần nữa.

Sau đó, Tần Hàn Thư vào nhà hầm rồi vào không gian.

Mấy ngày nay ăn ngủ chung cùng những người khác, cô cũng không cơ cơ hội sử dụng không gian.

Sau khi vào không gian, cô trực tiếp dùng nước suối rửa mặt, sau đó lại hái mấy quả mận ăn.

Trong không gian vốn chỉ có cây ăn quả là cây đào, cây mận, cây hạnh và cây anh đào, còn dưa hấu là do lúc trước cô ăn dưa hấu ở nhà hầm rồi tiện tay vứt vào không gian.

Sau đó Tần Hàn Thư cẩm một lọ mật hạnh nhân từ trong không gian ra, từ đầu đến cuối chỉ mất tầm bảy, tám phút.

“Anh cầm chai này dùng đi.” Tần Hàn Thư đưa mật hạnh nhân cho Mã Triều Dương.