Không gian thỉnh thoảng lại rung chuyển, điều này từ lâu khiến cho Hồ Văn Văn có một dự cảm không tốt.
Nếu không phải cần nước linh tuyền và quả tiên trong không gian để duy trì khuôn mặt xinh đẹp, cô ta sẽ không bao giờ đi vào trong không gian.
Cô ta nơm nớp lo sợ, mỗi lần đều dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành nhiệm vụ.
Ai ngờ, cuối cùng vẫn bị vụ nổ trong không gian ảnh hưởng.
Khoảnh khắc trước khi nhắm mắt xuôi tay, Hồ Văn Văn không cam lòng cũng không muốn từ bỏ.
Không can lòng mình chưa đến năm mươi tuổi đã phải chết, không bỏ được tất cả những gì đang có.
Người chồng yêu thương cô ta, những đứa con đáng yêu, còn có cơ thể được không gian nuôi dưỡng tỉ mỉ ba mươi năm, một cơ thể hoàn mỹ không một chút khuyết điểm nào.
Kiếp sau đầu thai, cô ta vẫn tốt số như vậy sao?
Thế nhưng lúc này, Hồ Văn Văn hưng phấn đến mức muốn ôm ông trời hôn hai cái.
Thế mà cô ta lại quay trở về ba mươi năm trước, lúc này cô ta mới mười bảy tuổi!
Dù không gian có tốt đến đâu cũng không thể khiến cho người ta trường sinh bất lão, không thể khiến cho người ta vĩnh viễn duy trì tuổi trẻ.
Năm bốn mươi bảy tuổi, cô ta nhìn giống hệt một cô gái hai mươi tuổi, nhưng cơ thể mình như thế nào cô ta là người hiểu rõ nhất, bất luận là thể lực hay khả năng trao đổi chất đều không thể so sánh với khi còn trẻ.
Càng không cần phải nói những cô gái trẻ từ trong ra ngoài đều tỏa ra sức sống mãnh liệt, thứ mà không gian không thể duy trì được.
Thế nhưng Hồ Văn Văn vui vẻ chưa được bao lâu, thì khóe miệng lại rũ xuống.
Ký ức của cơ thể này khác với kiếp trước.
Hồ Văn Văn nhớ lại một lúc, Tần Hàn Thư không chết, đồng thời còn cướp đi tràng hạt, cộng thêm hàng loạt biến cố của nhà họ Hồ sau đó, cũng nói rõ một việc.
Đó chính là Tần Hàn Thư khác với kiếp trước, nói không chừng Tần Hàn Thư còn gặp cơ duyên giống cô ta, sau khi chết lại sống lại.
Mặc kệ những chuyện đó, Hồ Văn Văn vẫn lo lắng về chuỗi tràng hạt.
Cô ta nhìn xung quanh, phát hiện trên cửa sổ thủy tinh có thể chiếu rõ bóng người.
Hồ Văn Văn bị người trên cửa sổ thủy tinh dọa sợ hết hồn.
Khách quan mà nói, dung mạo ban đầu của Hồ Văn Văn không tính là xấu, các đường nét trên khuôn mặt của cô ta có thậm chí có thể gọi là tinh xảo, sau khi được không gian cải tạo vẫn có thể nhìn ra được bóng dáng của nguyên bản.
Nhưng ngũ quan kết hợp lại thì không có gì nổi bật.
Đường nét trên khuôn mặt cũng không được thanh thoát, đôi mắt đυ.c ngầu, nhìn thiếu sức sống.
Ngày bé khi ở nông thôn cái gì cô ta cũng phải làm, lại thiếu dinh dưỡng, da dẻ cũng bị hủy hoại, thô ráp còn rất đen, lần nữa khiến vẻ ngoài bị kéo xuống rất nhiều.
Nhìn thoáng qua, Hồ Văn Văn không muốn nhìn lần thứ hai.
Dù là ai đi nữa, đang là một người đẹp được mọi người chú ý, tự nhiên biến thành một người bình thường cũng không thể chấp nhận được.
Hồ Văn Văn gần như không muốn nhìn nữa, trong lòng cô ta hạ quyết tâm phải lấy lại được chuỗi tràng hạt.
Kiếp trước cô ta vô tình mới lấy được không gian của Tần Hàn Thư, kiếp này nếu đã biết tràng hạt là một bảo bối, đương nhiên cô ta sẽ dùng cái khác để bồi thường cho Tần Hàn Thư.
Chẳng qua có hơi khó giải quyết.
Từ những việc Tần Hàn Thư đã làm sau khi sống lại, có thể thấy cô đã không còn là người có tính cách âm thầm chịu đựng như trước.
Hơn nữa, trong nhà có rất nhiều đồ vật bị biết mất một cách bí ẩn, đó nhất định là do Tần Hàn Thư làm… Cô đã phát hiện ra bí mật của không gian!
Phải dùng cách gì mới có thể đoạt tràng hạt lại đây?
Mạnh mẽ cướp đoạt chắc chắn rất khó.
Vậy cũng chỉ có thể đi đường vòng, phải dùng trí tuệ, trước tiên phải tạo mối quan hệ thân thiết với Tần Hàn Thư.
Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh tính toán muốn ép buộc Tần Hàn Thư, nhưng trong trí nhớ của Hồ Văn Văn, cô ta và Tần Hàn Thư không có mâu thuẫn gì quá lớn, nhiều nhất là khi còn bé cô ta có hơi hư vinh, thích hơn thua với Tần Hàn Thư.
Hơn nữa sau khi cô ta trở nên giàu có, thậm chí còn chi tiền xây cho Tần Hàn Thư một ngôi mộ sang trọng.
Khi đó Dương Ái Trinh đều đã quên Tần Hàn Thư đến tận Java, chỉ có duy nhất Hồ Văn Văn cũng coi như vì không gian nên vẫn còn cảm động và nhớ nhung ân huệ Tần Hàn Thư, nên cô ta nghĩ đến báo đáp Tần Hàn Thư một chút.