Nhà anh cả có hai trai, một gái, con trai lớn đã mười tám tuổi, sang năm mười chín, anh cả và chị dâu chuẩn bị cuối năm nhờ người mai mối.
Nhà anh hai có hai trai, hai gái, cũng là người có nhiều con nhất, chị dâu hai sinh con rất khéo, đứa đầu là con gái, đứa thứ hai là con trai, đứa thứ ba là con gái, đứa thứ tư là con trai.
Nhà anh ba có một gái, hai trai, con cả là con gái.
Nhà anh tư có con gái chín tuổi và hai cháu trai sinh đôi vừa tròn năm tuổi.
Bạch Đào cảm thán nhà họ Cố khá giả, con cháu cũng rất đông.
May mắn là đều tách ra ở nhà riêng, chứ tất cả mà ở chung thì cô không dám tưởng tượng đến hình ảnh khi ăn cơm phải ngồi đến ba bốn cái bàn, nguyên cả một cái bàn lớn toàn trẻ con.
Đây là suy nghĩ của cha mẹ Cố, trong đội sản xuất có nhiều nhà còn đông người hơn cả nhà họ Cố, không ít trong số đó vẫn sống chung nhà.
Ở chung có một điểm lợi đó là khi làm việc chấm công thì càng nhiều người càng tốt.
Tất nhiên là lúc làm việc thì tốt, nhưng cuộc sống sinh hoạt sẽ giống như một đống hỗn độn, dù sao cả một nhóm người ở chung một chỗ, người làm nhiều người làm ít, không thể lúc nào cũng phân chia công bằng được, ai cũng cảm thấy bản thân đang ở thế bất lợi nên có rất nhiều cuộc cãi vã đã xảy ra.
Bốn chị dâu đang cùng nhau làm bữa trưa, bình thường mọi người sẽ ăn ở nhà riêng, nhưng hai ông bà vui vẻ nên gọi mọi người đến ăn cùng nhau.
Đúng ra sáng hôm qua, con dâu mới nên dậy sớm nấu cơm, nhưng Cố Tranh nói với mẹ Cố, cơ thể Bạch Đào không thoải mái, muốn để cho cô nghỉ ngơi nên không tới ăn bữa sáng.
Mẹ Cố hiểu ngay mà chớp mắt, không thoải mái sao? Bà ấy liền vui vẻ đi gọi mấy đứa con trai, con dâu khác lại đây.
Cố Tranh hơi khó xử, hôm qua là nói dối, hôm nay là không thoải mái thật, nhưng mà, sao có thể giải thích được đây.
Bạch Đào đi theo Cố Tranh chào hỏi từng người.
Cha Cố dẫn theo nhóm con trai tan làm, trở về ăn cơm.
Anh tư là bác sĩ của thôn, không thể rời đi lâu được, vội vàng ăn rồi đi luôn.
Sau khi ăn xong, Bạch Đào ở lại hỗ trợ dọn dẹp, sau này cô còn phải sống chung với mọi người, không giống như lúc mạt thế.
Mẹ Cố vội vàng đuổi cô đi, nói con dâu mới không cần làm việc, về nhà với Cố Tranh, từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Bạch Đào bị cả gia đình nhìn chằm chằm, còn có các anh trai, chị dâu đều đang ở đây, biểu cảm cực kỳ ngại ngùng.
Cô và Cố Tranh rời đi.
Hai người đi rồi, chị dâu ba Trương Xảo Chi thò chân ra ngoài cửa bếp hóng theo, ghen tị: “Chị hai, em tư, mẹ bất công thật đấy, năm đó, lúc em kết hôn, mới sáng ra đã phải dậy làm bữa sáng cho cả nhà, hôm sau ra ruộng làm việc. Giờ đến em dâu năm, ngay cả cái bát cũng không phải rửa, hôm qua chú năm còn mang thức ăn về cho, đúng là con nhà lính, tính nhà quan, yếu ớt như vậy mà mẹ cũng không tức giận, còn thương yêu hơn, không cho em nói ra bên ngoài. Em đúng là người mệnh khổ mà.” Nói xong cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Vết sẹo kia của chú năm có khiến em năm sợ phát khóc luôn không?”
Hiện giờ, ngoại trừ chị dâu cả thì chị dâu hai Lưu Xuân Phân và chị dâu tư Vương Tú Quyên đều đang rửa bát trong phòng bếp.