Sau khi chị ba lấy chồng, cô ấy cũng không được gặp chị ba mỗi ngày nữa.
Mẹ nói, một khi kết hôn thì sẽ trở thành người nhà người khác, cô ấy không muốn chị ba trở thành người nhà người khác.
Ở nhà chỉ có cô ấy và đứa em trai phiền phức kia, cô ấy nghĩ nếu chị ba quay về thì cô ấy sẽ không bao giờ cãi nhau với chị ba nữa, cô sẽ làm bất cứ điều gì chị ba yêu cầu.
Bạch Đào xoa đầu cô ấy, cười nói: “Chỉ là một đoạn đường ngắn mà thôi, cũng không xa lắm, mai mốt chị lại đến thăm em, nếu em muốn thì cũng có thể đến nhà chị ở, muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu. Không tin thì em hỏi anh rể đi, có phải không Cố Tranh?”
Cố Tranh gật đầu nói: “Ừ, em gái, em có thể đến bất cứ lúc nào.”
Bạch Vân vô cùng mừng rỡ, hai mắt sáng lên, nhưng sau đó ánh sáng trong mắt lại tối sầm, thất vọng cúi đầu xuống, “Chuyện này thì thôi vậy, mẹ nhất định sẽ không đồng ý, em không ở nhà thì heo nhà chúng ta phải làm sao đây”.
“Không sao, đến lúc đó chị sẽ đến nói với mẹ, được rồi, em yên tâm về nhà đi! Chị sẽ đến thăm em sớm thôi.” Bạch Đào nói.
“Vâng, tạm biệt chị ba, tạm biệt anh rể ba.” Bạch Vân vẫy tay chào hai người rồi tung tăng bước đi, hai bím tóc đung đưa qua lại.
Đang trong lúc ngày mùa, có rất ít người trên đường.
Khi bọn họ về đến thôn thì có nhiều người hơn chút.
Cố Tranh gật đầu chào hỏi bọn họ rồi đi về nhà.
Cửa nhà đang mở.
Hóa ra cha mẹ Cố đang giúp bọn họ dọn dẹp, những viên gạch vỡ, bùn đất,. . . trong nhà tắm mới xây ngày hôm qua đã được dọn dẹp gần hết rồi.
Sàn nhà tắm cũng được lát gạch bằng phẳng.
Bạch Đào vội vàng vào nhà rót nước cho cha Cố, ngọt ngào nói: “Cha mẹ, uống nước đi, hai người dọn dẹp sạch sẽ như vậy đã vất vả rồi, mấy việc này cứ để con và Cố Tranh làm là được rồi, cha mẹ mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
“Haiz, có gì mà mệt chứ, mẹ làm việc quen rồi, chút chuyện này tiện tay làm thì đã làm xong rồi, ông bà thông gia đều khỏe chứ?” Mẹ Cố rửa tay, nhận lấy ly nước rồi hỏi.
Bạch Đào cười nói: “Đều khỏe cả, con thay cha mẹ con gửi lời hỏi thăm đến cha mẹ.”
Cha Cố cầm lấy ly nước uống một ngụm, cả đời này hai vợ chồng chỉ có năm người con trai, không có con gái, lúc này cô con dâu gọi cha mẹ với giọng mềm như bông, cũng không khác gì con gái cả.
Ông ấy hài lòng lau miệng: “Ừm, đều tốt đều tốt.”
Bạch Đào và Cố Tranh giúp đỡ, không bao lâu sau đã dọn dẹp xong hết rồi.
Cha mẹ Cố cầm dụng cụ trở về.
Sau khi đưa đồ trở về, Bạch Đào nhìn sắc trời rồi nói với Cố Tranh: “Em muốn đến công xã một chuyện, mua một ít lương thực tinh, sau này chúng ta tự nấu cơm ăn, anh đi không?’
“Đi.” Cố Tranh gật đầu.
Bầu trời xanh mây trắng trong trẻo, gió ấm thổi qua tai cô, Bạch Đào vui sướиɠ nheo mắt lại, đột nhiên mở mắt ra, nhẹ giọng nói:
“Cố Tranh, em muốn nghe hát, anh hát một bài cho em nghe đi!”
Cố Tranh: “. . .”
Bạch Đào đợi một lúc, thấy anh không có hành động gì thì cô bĩu môi không hài lòng, duỗi ngón trỏ chọc vào sống lưng anh.
“Anh có nghe không?”
Sự bất lực hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của Cố Tranh, anh liếʍ đôi môi mỏng, chậm rãi nói: “Anh hát không hay.”
Bạch Đào không làm khó anh nữa, sau đó cô ngân nga một đoạn ca dao nhẹ nhàng.