Chương 35: Ghen tuông

Trịnh Hạng Nam mặt đen như đáy nồi, chuyện này nếu để người ngoài biết chẳng phải họ sẽ nói anh ta ăn bám sao?

Cuối cùng Trịnh Hạng Nam cũng nhận ra, Tô Nguyệt Hi không dễ lừa gạt.

"Nguyệt Hi, chúng ta là vợ chồng sắp cưới, sớm muộn gì cũng là một nhà, sao em có thể ép anh như vậy?" Trịnh Hạng Nam giả vờ đau khổ.

"Tôi sắp đi làm thanh niên trí thức rồi, ai biết bao giờ mới trở về? Nếu không lâu sau đó anh cưới người khác, thì công sức tôi em chẳng phải uổng phí sao?"

Hóa ra Tô Nguyệt Hi nghĩ như vậy, chẳng trách thái độ cô ấy thay đổi.

Từ ánh mắt trìu mến, trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.

Biết được nguyên nhân, Trịnh Hạng Nam quyết định phải an ủi Tô Nguyệt Hi thật tốt, ít nhất phải lừa cô xuống nông thôn trước.

"Tô Nguyệt Hi, sao em có thể nhìn anh như vậy, chúng ta từ nhỏ đã đính hôn, làm sao anh có thể cưới người khác?"

"Hừ! Có hôn ước mà anh vẫn luôn đứng về phía Tô Hiểu Mai, làm sao tôi tin anh?"

Trịnh Hạng Nam muốn biện hộ, nhưng Tô Nguyệt Hi đã cắt ngang lời anh: “Thôi được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, không có thời gian nói chuyện với anh, anh mau đi kiếm tiền đi! Bây giờ chỉ có tiền mới có thể khiến tôi cảm thấy an toàn, những thứ khác tôi không tin."

Nói xong, Tô Nguyệt Hi quay người bước đi thật nhanh.

Trịnh Hạng Nam cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra Tô Nguyệt Hi cảm thấy anh ta quá quan tâm Tô Hiểu Mai, ghen tuông.

Nhưng Tô Nguyệt Hi ghen quá đáng, trong nhất thời anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Trịnh Hạng Nam tức giận đá vào tường, sau khi đau chân lại ôm chân hối hận, không nên quá nóng vội bênh vực Tô Hiểu Mai.

Giờ thì tốt rồi, khiến Tô Nguyệt Hi chỉ nghĩ đến tiền, mình phải làm sao đây?

Tô Nguyệt Hi trở về, vẻ tự đắc trên khuôn mặt Tô Hiểu Mai không hề giấu giếm.

Tô Nguyệt Hi không muốn mất thời gian với Tô Hiểu Mai như chú hề nhảy nhót này. Sau khi tắm xong, cô kéo rèm giường đi ngủ.

Một đêm không mộng, cứ như chớp mắt đã đến ngày hôm sau.

Trước kia, Hứa Đình thường dậy sớm mỗi ngày để chuẩn bị bữa sáng.

Đặc biệt, mỗi khi Tô Đại Vĩ làm ca đêm, Hứa Đình sẽ chuẩn bị bữa sáng phong phú hơn để bồi bổ cho ông ta.

Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã rõ ràng, Hứa Đình cũng không muốn phục vụ hai kẻ đầu óc hồ đồ kia nữa, bà đến căng tin mua bánh mì gạo thô và cháo bắp, chỉ chuẩn bị hai phần.

Hứa Đình không nói gì, Tô Hiểu Mai cũng không dám ra ăn, chỉ có thể ở trong phòng, ôm bụng kêu ọc ọc, lầm bầm Hứa Đình quá keo kiệt.