Vẫn là Hạ Xuân Hoa trấn an họ, bảo họ ở lại trông Hứa Tuế Ninh, bà đi nấu nước đường đỏ. Mặc dù không biết nước đường đỏ có tác dụng gì nhưng sau khi uống vào, Hứa Tuế Ninh thực sự tỉnh lại!
Hứa Tuế Ninh mơ mơ màng màng, cô có chút kỳ lạ. Không phải cô đang dẫn Tɧẩʍ ɖυệ bị bọn buôn người đẩy xuống núi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Hai người này là ai? Còn đứa bé trai này, tại sao lại gọi cô là mẹ?
Duệ Duệ, Duệ Duệ của cô đâu? Thanh Nhi đã bị bọn buôn người bắt đi rồi, cô không thể mất thêm Duệ Duệ của cô nữa…
Hứa Tuế Ninh vội vàng đẩy Ôn Địch ra, định xuống giường. Cô thấy đầu óc choáng váng, chưa đi được mấy bước thì chân đã mềm nhũn, được Ôn Địch đỡ lấy.
"Tuế Ninh, cháu đang tìm gì vậy?"
Thấy đôi mắt cô lo lắng nhìn trái ngó phải, Hạ Xuân Hoa vội hỏi.
"Bà lão, là bà đã cứu tôi sao? Khi bà phát hiện ra tôi, bà có thấy đứa con trai nhỏ trong lòng tôi không? Khoảng hai tuổi..."
Thấy Hạ Xuân Hoa kinh ngạc mở to mắt, ngây người nhìn cô, lòng Hứa Tuế Ninh càng chùng xuống, cả người mềm nhũn.
"... Sao lại thế này?"
Cô mất hết phương hướng, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên hốc mắt: "Rõ ràng tôi đang ôm trong lòng... Duệ Duệ, Duệ Duệ của tôi ơi...!"
Khi theo những người tị nạn chạy trốn, có bọn buôn người để mắt đến cô và các con cô. Một mình cô là phụ nữ, làm sao đấu lại được chúng? Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái Thanh Thanh vừa khóc gọi mẹ vừa bị chúng bắt đi.
Sau khi bắt Thanh Thanh đi, chúng lại muốn bắt Duệ Duệ. Cô cắn vào tay bọn buôn người, chết sống không chịu, bọn buôn người tàn nhẫn, trực tiếp đẩy hai mẹ con cô từ trên đỉnh núi xuống…
Bây giờ cô vẫn bình an vô sự nhưng con cô thì sao? Tɧẩʍ ɖυệ đâu?
Tɧẩʍ ɖυệ nhìn Hứa Tuế Ninh vừa gọi tên cậu vừa khóc, cũng sợ đến phát khóc.
Cậu vùng khỏi tay Hạ Xuân Hoa, bàn tay đen nhẻm lau nước mắt. Đi đến trước mặt Hứa Tuế Ninh, khóc òa lên: "Mẹ, Duệ Duệ ở đây mà. Mẹ không nhận ra Duệ Duệ sao? Hu hu hu!"
Lời nói của Tɧẩʍ ɖυệ khiến Hứa Tuế Ninh ngẩng đầu lên trong sự khó tin.
Cô mở to mắt, nhìn đứa bé trai trước mặt rõ ràng đã bảy tám tuổi, giọng run run: "Con là... Duệ Duệ?"
Tɧẩʍ ɖυệ nhào vào lòng cô, đôi tay nhỏ bé dùng sức ôm chặt lấy cổ Hứa Tuế Ninh, gật đầu: "Con là Tɧẩʍ ɖυệ mà! Mẹ, đầu mẹ lại hỏng rồi sao? Sao đến cả con mà mẹ cũng không nhận ra nữa hu hu hu--"