Phương Tình ở trên vai Trần Thịnh không thành thật chút nào, cô không ngừng giãy dụa trong miệng còn mắng:
“Anh làm gì, anh đặt tôi xuống, tôi còn chưa thu thập đám người kia, anh khiêng tôi về rồi tính sao? Quay lại! Cách tôi xuống sân khấu thật mất mặt.”
Trần Sinh không hiểu Phương Tình đang nói gì, từ lúc Phương Tình đột nhiên lao ra khỏi cửa và nói, đầu óc anh vẫn luôn quay cuồng, cảm giác như thể anh đang mơ chưa tỉnh ngủ. Trần Sinh cẩn thận đặt Phương Tình ở trên giường.
Mặc dù cảm thấy mình đã đặt đủ nhẹ, nhưng Phương Tình vẫn bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng:
"Cái giường này thật bực mình.Anh người này thật là chỉ biết giúp người ngoài, người ta đã tìm đến cửa nhà rồi. Anh còn giúp người ngoài bắt nạt tôi?"
Trần Sinh nhìn mặt Phương Tình, ngữ điệu trong tiềm thức rất nhẹ:
" Tôi, tôi không có giúp người ngoài, tôi sẽ đuổi hết bọn họ đi."
Nói xong, Trần Sinh xoay người lại, vội vàng quay đầu bỏ đi, Phương Tình ngồi trên giường nhìn bóng lưng của Trần Sinh, khịt mũi không hài lòng, Đậu Bao không nhị được bắt đầu rít gào trong đầu:
"Ký chủ, tôi đưa cô đến đây chỉ vì cô quá đáng thương. Rốt cuộc, cô đã bị một người từ trên trời rơi xuống và trở thành đệm thịt người của anh ta. Người rơi xuống từ tòa nhà không chết, mà là cô đã chết trong khi đang tuổi thanh xuân hoa nở, thật không nỡ nhìn. Nhưng tôi gửi cô đến đây là để cô tận hưởng cuộc sống, không phải để gây chuyện. Vừa rồi cô hỏi tôi tại sao tôi không nhắc cô rằng người trước mặt là của chồng cô à? Cô vừa đến đã hét lên như sư tử Hà Đông, tôi đã hoảng sợ đến mức không dám nói nữa.”
Phương Tình nhìn cánh cửa đóng chặt, bước ra khỏi giường, lấy ra đồ vật giấu dưới giường và thành thạo ấn nút. Màn hình quen thuộc không sáng lên, Phương Tình lập tức cau mày hỏi:
"Không phải là đưa tôi đến đây để hưởng thụ cuộc sống sao? Tôi đã chết một lần, nhưng tôi đã bị người đè chết. Điều tôi ghét nhất trong cuộc đời của mình là bị đè đầu cưỡi cổ, không ai có thể đạp lên lòng bàn chân tôi.
Đậu Bao ngốc, cậu không phải là kẻ lừa đảo chứ? Cậu đưa tôi đến thập niên 70, vật chất thì thiếu thốn, sinh hoạt khó khăn, tôi cũng không mặc cả gì. Chính cậu nói có thể thực hiện một yêu cầu của tôi. Tôi chết oan như vậy. Tiền tiết kiệm cũng chưa tiêu hết, đã nói đưa di động cho tôi có thể tiếp tục tiêu tiền, nhưng mà sao không khởi động được?”
Đậu bao không thể mô tả tâm trạng hiện tại của mình. Thực tế, cô bé câm đáng lẽ đã chết trong vụ đuối nước vừa qua. Cô bé được Trần Sinh cứu một cách không thể giải thích được và sống tạm được một thời gian, tuổi thọ của cô đã cạn kiệt, cơ thể cô không thể chống đỡ được nữa. Đây là cơ hội để nó đưa ký chủ đến.
Nhưng là nó chưa bao giờ tưởng tượng được ký chủ này lại nóng tính như vậy, không muốn giả làm người câm một thời gian, mới đến đã muốn vả mặt người dân trong làng, Đậu Bao thở dài thườn thượt:
"Điện thoại di động hết pin, tôi đã hứa với cô tôi sẽ làm, tại sao lúc nào tôi cũng nghĩ rằng cô sẽ gây phiền phức cho tôi vậy ký chủ, chúng ta hãy bình thường và sống lương thiện nơi mảnh đất cằn cỗi này được không?"
Phương Tình tìm kiếm khắp nhà trên bốn bức tường, cuối cùng cũng tìm được ổ cắm, cắm sạc điện thoại vào, thấy màn hình điện thoại hơi sáng lên, sau đó cô mới yên tâm mà ngồi trở lại giường, hai chân bắt chéo:
"Chẳng phải tôi đang sống một cuộc sống bình thường sao? Trước khi đến, tôi đã suy nghĩ làm cách nào để tống khứ người chồng hờ đừng ảnh hưởng đến tốc độ tiêu tiền của tôi. Nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, cảm thấy chắp vá vậy cũng không tồi."
Đậu Bao hít một hơi thật sâu, cảm giác bất an không ngừng va chạm trong cơ thể, bất kể nhìn thế nào cũng cảm thấy ký chủ có chút nguy hiểm. Nó có linh cảm rằng vận đen của nó có thể sắp đến, nó là một hệ thống và nó không nên mềm lòng.