Chương 1

Trần Sinh đã thật lâu không trải qua một ngày náo nhiệt như thế, gia đình anh sống một cuộc sống nghèo khó, chính một mình mẹ nuôi anh lớn khôn. Bà đã không trải qua một ngày tốt đẹp, làm việc nặng nhọc vất vả làm cho thân thể suy sụp.

Kể từ khi mẹ anh qua đời. Thậm chí, anh từng nghĩ rằng mình sẽ cô đơn một mình canh giữ ngôi nhà đất đổ nát, vàng úa trước mặt này cả đời. Làm sao anh dám nghĩ đến chuyện kết hôn.

Dân làng bây giờ đang tụ tập trước cửa nhà anh, trên mặt cười tươi như bông hoa đuôi chó trước cổng làng, nhưng nói những điều không mấy xuôi tai, nhà anh nghèo, lâu nay anh đã thói quen bị người khác chế giễu.

Nhưng ở trong nhà, cô vợ mới cưới của anh khóc tiếng cao tiếng thấp, không hiểu sao lại khiến mấy bà cô mở mồm nói khó nghe:

“Mấy bà nghe kìa, con nhỏ câm đó vẫn khóc, thật là khó nghe, phi, tôi chưa bao giờ nghe có ai kết hôn lại khóc tang. Cô ta một người câm thì thiệt thòi cái gì chứ? Bình thường có ai muốn cưới đâu mà."

"Đúng rồi,người ngoài không biết hôm nay kết hôn còn tưởng trong nhà cô ta có người đã chết. Theo ý tôi, cô ta bị câm nhiều năm như vậy, còn có chút ngu ngốc. Gả cho quỷ nghèo Trần Sinh cũng coi như môn đăng hộ đối. Tên ngốc này không quỳ lạy cảm ơn trời đất vài lần, cô ta còn có mặt mũi khóc."

"Mấy bà nói cô ta ngốc, ngốc mà ngày nào cũng chạy tới chỗ thanh niên trí thức, tôi cho rằng cô ta rất gian xảo. Lòng dạ nhỏ câm còn cao hơn trời. Thích thanh niên trí thức có ăn học đến từ thành phố, khinh thường thanh niên nghèo Trần Sinh. Mà khóc lóc thì có ích lợi gì?"

"Tôi sẽ chống mắt lên xem bọn họ sẽ sống như thế nào trong tương lai. Thật xui xẻo khi ngày vui mà khóc thế này. Dù Trần Sinh nghèo nhưng cậu ta là một người bình thường. Theo ý tôi Trần Sinh cưới cô dâu này là tai họa. Ngôi nhà bằng đất duy nhất chắc sẽ sập vì tiếng khóc của nhỏ câm. Nghe âm thanh này, tôi sợ rằng không thở được, sẽ chết ngất.

Trần Sinh nghe các thím bàn luận, nhất thời không biết phải làm sao, anh chỉ thấy Phương Tình rơi xuống nước, học tập đồng chí Lôi Phong làm người tốt, cứu cô ta lên bờ. Vậy mà lời đồn thổi nổi lên bốn phương tám hướng trong làng, nói cái gì mà, con nhỏ câm người ướt sũng, bị anh nhìn thấu toàn cơ thể. Cha mẹ Phương Tình cảm thấy xấu hổ nên bắt buộc anh phải cưới cô về nhà.

Làm sao anh ta biết Phương Tình không đồng ý, giống như anh bị người khác khinh thường không thể giải thích được, Trần Sinh thở dài nặng nề, mọi người đang nói chuyện với nhau, thậm chí không ai để ý khi nào tiểu người câm trong phòng im lặng. Nằm bất động trên giường.

Đột nhiên, đôi mắt tròn xoe của tiểu người câm chợt mở ra, trên mặt vẫn chưa khô nước mắt, cô thản nhiên lau nó, liếc nhìn bức tường đất vàng úa xung quanh, không tự chủ thò tay vào túi áo khoác đầy những mảnh vá, rồi hít sâu một hơi, thở phào nhẹ nhõm, cô lẩm bẩm nói: “Tên nhóc Đậu Bao này, thật là đáng tin cậy.”

Tiểu người câm lấy từ trong túi ra một vật hình chữ nhật rồi lặng lẽ xuống giường, nhìn xung quanh chỉ thấy có một cái tủ quần áo mục nát có chút lung lay, sắp đổ. Cô lắc đầu và giấu đồ vật dưới gầm giường.

Tiếng bàn tán bên ngoài bắt đầu văng vẳng bên tai cô, người câm nheo mắt, những người dân làng này thật là chán ngấy, không đi làm kiếm công điểm, còn ngồi xem chuyện cười của người khác nữa sao? Người câm thì sao? Người câm có thể tùy ý bị bọn họ khinh thường sao? Hãy lắng nghe những gì họ nói, cái gì đen đủi? Sao chổi gì?

Cô càng nghe càng nổi nóng, tức giận lao ra cửa, mở cửa phòng căn nhà rách nát.