Dưới hạ lưu còn có một cái hồ, mùa hè nam thanh niên và trẻ con trong thôn đều tắm rửa ở chỗ kia, người của đại đội Trung Hà không ít lần lầm ầm ĩ, nói là ăn nước tắm thì thượng nguồn, sau này họ không xây đập lớn mà đào hố, thay kênh dẫn nước vào một hồ chứa, chỉ tiện cho đàn ông thôn Thanh Hà tắm rửa mới khiến thôn Trung Hà không tiếp tục đến ầm ĩ.
Tần Nhược ẩn mình trong bóng tối của cánh đồng ngô bên bờ sông, lạnh lùng nhìn hai người bên bờ sông kia.
“Đồng chí Triệu Hãn Thanh, tôi biết anh không muốn cưới Tần Nhược, anh hiểu tôi như vậy, tài hoa như vậy, tôi muốn làm thơ ca lao động bên đồng chí, cùng anh kết thành đôi bạn cách mạng, cùng anh sinh con, cùng anh già đi.”
Trương Ái Hoa si ngốc nhìn Triệu Hãn Thanh, cô ta yêu mọi thứ của hắn, yêu hắn buồn bã nhăn mi lại, yêu hắn vì cô ta viết thơ, yêu cơ thể mạnh mẽ của hắn, yêu tất cả mọi thứ của hắn.
Cô ta nhớ tới bài thơ hắn viết cho cô ta, tốt đẹp như vậy, đột nhiên đáy lòng dâng lên dũng khí mạnh mẽ, xông lên ôm lấy cái eo gầy nhưng rắn chắc của hắn: “Nhớ màu xanh hải đảo, sương mù giăng dãy núi, bãi biển lúc hoàng hôn thật gần nhau, nhưng nhìn nhau ta lại thấy nỗi buồn chia ly… Ôi đồng chí, anh có cảm thấy bài thơ anh viết cho tôi giống chúng ta hay không? Tôi nguyện dùng trái tim của tôi giữ hai chân anh lại, ôm chặt ở trước ngực, không phải rời đi không phải chia tay… Tôi yêu.”
Trương Ái Hoa đọc bài thơ Triệu Hãn Thanh viết cho cô ta với giọng điệu chứa đầy thâm tình, nói lên tình yêu to lớn của cô ta.
Tần Nhược suýt chút nữa cười ra tiếng, bài thơ của nhà thơ nổi tiếng lắc mình biến thành bài thơ của Triệu Hãn Thanh của đại đội Thanh Hà, thật là vừa thối vừa không biết xấu hổ.
Lúc này trái tim Triệu Hãn Thanh đập “bùm bụp” không ngừng, hắn ta lo lắng nhìn xung quanh, trong lòng cũng đang giãy giụa, quả thật hắn ta có lẽ cũng đoán được, Trương Ái Hoa mượn tên tuổi của Tần Nhược hẹn mình ra, sau đó hai luồng thịt mềm mại đè lên lưng mình, hô hấp của hắn ta cũng nặng nề dồn dập hơn nhiều.
Cô gái phía sau lấy giọng điệu si mê nói chuyện với hắn ta, cho dù hắn ta làm chút gì cũng không quan trọng, dù sao hắn ta cũng là người hiểu cô ta nhất.
Bản năng của người đàn ông vào giây phút này cuối cùng cũng vì Trương Ái Hoa mà bừng bừng phấn chấn, chủ yếu là hắn ta quay lưng về phía cô ta cho nên không thấy được dáng vẻ của cô ta, bởi vậy trong lòng có vô vàn ảo tưởng có thể để bản thân thoả mãn “tình yêu” của Trương Ái Hoa.
Triệu Hãn Thanh nâng tay chậm rãi vỗ lên tay Trương Ái Hoa, nắm chặt lại từ từ xoa nắn, Trương Ái Hoa ngượng ngùng run lên, đỏ mặt càng ôm chặt hắn ta hơn, chỉ cảm thấy giờ phút này cô ta và người yêu ôm nhau, gió đêm cũng mang theo hương vị ngọt ngào.
Thật là cầm thú! Nguyên chủ dường như bị Trương Ái Hoa đẩy xuống sông chết đuối, giờ phút này Tần Nhược rất rối rắm, linh hồn đến từ mấy chục năm sau muốn cứu Trương Ái Hoa, Trương Ái Hoa có thể chết đuối nhưng không nên bị tên đàn ông cặn bã lừa gạt, nhưng cơ thể bây giờ của cô là của Tần Nhược trong sách, đi cứu kẻ thù của nguyên chủ, lại không công bằng với nguyên chủ đã chết dưới đáy sông Lăng.
Thời điểm cô đang do dự nên đi ra hay không, Trương Ái Hoa đã thay cô quyết định.
“Đồng chí Triệu, em có dũng khí đối mặt với tất cả gian nan hiểm trở, cho dù đẩy Tần Nhược xuống sông Lăng một lần nữa, cô ta không biết liêm sỉ cơ nào, em bảo đảm với chủ tịch, sau này sẽ chăm sóc tốt con của chúng ta, coi chúng như con ruột em sinh ra, cho dù ngày mai anh muốn kết hôn với Tần Nhược, em vẫn chắc chắn là anh yêu em. Hơn nữa trời xanh có thể thấy được, cô ta còn chưa tỉnh, anh ôm chặt em, em chờ anh…”
Tiếng nói mang theo run rẩy thở dốc của Trương Ái Hoa biến mất giữa môi răng của Triệu Hãn Thanh, may mắn trời tối hắn ta không thấy rõ mặt cô ta, bản năng giống đực vào giây phút này khiến hắn ta không có cách nào dừng lại, đôi tay hắn ta nâng cằm cô ta lên, hôn nhiệt tình, ảo tưởng người ôm trong lòng chính là nữ thần của hắn ta, là Athena của hắn ta, cô là linh hồn được hắn ta dẫn dắt, cuối cùng chỉ kịp kéo người vào trong ruộng ngô.
Chính mắt Tần Nhược nhìn thấy tất cả, cũng thu lại tâm tư thương hại muốn cứu Trương Ái Hoa, cô không phải thánh mẫu, đời trước người khác không tuân thủ theo quy tắc của cô cô còn tức giận, bị người ngu xuẩn như vậy chửi hết lần này đến lần khác, còn há miệng lại muốn đẩy cô xuống sông, hừ, vội vàng tìm chết cô việc gì phải ngăn cản!
Cô sợ nghe được động tĩnh ghê tởm gì, tuỳ ý cách xa ruộng ngô đến bên bờ sông Lăng, mưa ba ngày nước sông Lăng dâng lên rất nhiều, ánh trăng nhàn nhạt toả ra ánh sáng bạc, theo dòng nước chảy xiết mang theo một dải lụa bạc sáng ngời.