Chương 8

“Ồ, cho rằng mình bao nhiêu tuổi.” Mắt Tần Nhược trợn trắng: “Đúng vậy, giống như Lư Phương hận không thể kéo cha mẹ cô ta cho không anh mới mới không mất mặt đúng không, anh suýt nữa ép chết em gái ruột cũng không thấy mất mặt, tôi và người khác lăn lộn ngoài ruộng ngô anh đứng ở trên bờ xanh hay sao mà rõ ràng như vậy? Tôi làm trâu làm ngựa kiếm điểm ngần ấy năm, anh dựa vào nuôi tôi nói nhiều như vậy sao, cơm cũng không đến miệng anh!”

Tần Kiến tức giận ném cái bát trong tay về phía Tần Nhược, Tần Nhược quay đầu tránh, trực tiếp mắng: “Anh được lắm, nếu hôm nay anh không đánh chết tôi, ngày mai tôi sẽ đi công xã cáo trạng, để cho lãnh đạo nhìn xem đại đội trưởng uy vũ của đại đội Thanh Hà áp bức nhân dân như thế nào!”

“Cha, mẹ, hai người không quan tâm sao!”

Tần Kiến tức giận không có cách, chỉ đừng quay đầu đi trút lửa giận lên đầu cha mẹ, nhưng Tần Bỉnh Nghĩa chỉ biết cúi đầu tránh công điểm, đặt bát đũa xuống cuộn điếu thuốc lên bắt đầu hút, giống như một ông lão chất phác ngu dốt, chỉ biết chịu khổ.

Người cha như vậy mới khiến cho Tần Nhược thấy không đáng giá cho nguyên chủ, trong sách Tần Nhược kéo lê cơ thể mới sinh non về nhà mẹ đẻ xin giúp đỡ, Tần Bỉnh Nghĩa khoá cửa nhốt người ở bên ngoài, nói phụ nữ mới sảy thai chảy máu vào nhà không may mắn.

Diêu Đại Thuý buông bát đũa xuống, vỗ đùi bắt đầu khóc lóc: “Ôi, sao tôi mệnh khổ như vậy, sinh con gái còn muốn ép chết tôi!”

“Lời buổi chiều tôi nói mẹ không nghe thấy đúng không, ba ngày trước tôi bị Trương Ái Hoa đẩy xuống sông Lăng suýt chút nữa chết đuối, các người không một ai giúp tôi đi hỏi một câu vì sao hại tôi như vậy, người khác cứu tôi một mạng các người trong tối ngoài sáng nói người khác nhiều chuyện, tôi nằm ba ngày ngoài một bát thuốc tuỳ tiện nấu ban đầu đó ai quan tâm tôi sống hay chết, bây giờ các người há mồm ngậm miệng chỉ trích tôi, lấy tư cách ở đâu? Mạng này của tôi đã trả lại bằng điểm công ngần ấy năm, ai còn muốn mở miệng dạy dỗ tôi hai câu, cũng đừng trách tôi không khách sáo! Đừng hy vọng tôi còn giống như trước đây mặc cho các người tra tấn.”

Tần Nhược nói xong, đóng sầm cửa quay về phòng.

Tiếng khóc của Diêu Đại Thuý nghẹn lại trong cổ họng giống như bị người khác nắm cổ, Lư Phương rụt cổ lần này không dám thêm mắm thêm muối, ngoan ngoãn nhặt bát của Tần Kiến, đau lòng quét ít canh trên mặt đất cho gà ăn, coi như cho gà ăn tết, có thể đẻ nhiều trứng để Tiểu Bảo nhà cô ta ăn trắng trẻo mập mạp.

Người tốt bị bắt nạt, người nhà họ Tần này quả thật là hổ giấy bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, cô thật sự có một thế giới rộng lớn hơn đang chờ mình, cô cũng không muốn lãng phí thời gian với những người này, nếu không cô cũng có trăm cách khiến cho bọn họ cũng nếm thử mùi vị mất ăn mất ngủ, phải chịu đựng cuộc sống hàng ngày.

Nhìn sắc trời khoảng một lúc nữa mới đến tám giờ, cô dành chút thời gian cho hai người kia ôn lại chuyện xưa, Tần Nhược tìm kiếm quần áo và giày của nguyên chủ, không thể tìm thấy một đôi giày nguyên vẹn không có lõ thủng, quần áo cũng là những bộ dài rộng.

Tần Nhược tức giận, chăn bông và đệm trên giường còn mang hơi ẩm, ba ngày không được phơi nắng.

Ngồi bên giường chán nản một lúc, Tần Nhược cầm lấy cái gương bị vỡ trên cửa sổ nhìn qua, vết nứt trong gương cắt khuôn mặt của cô thành nhiều mảnh, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đào quyến rũ và khuôn mặt bầu bĩnh to bằng lòng bàn tay, cùng với đôi môi mỏng và chiếc mũi thẳng thanh tú. quả thật là vẻ đẹp thịnh hành toàn cầu đời sau, giống tám phần diện mạo ban đầu của cô, nhưng ánh mắt của người trong gương lại mềm yếu vô tội.

Cô cúi đầu nhìn ba vòng của mình, rất hài lòng với việc dậy thì của mình, chờ cô dạy dỗ đám cặn bã này của đại đội Thanh Hà, cô sẽ đến vùng duyên hải Đông Nam, chờ làn gió xuân cải cách những năm 80 thổi vào mình.

Phát hiện sắc trời dần tối sầm xuống, Tần Nhược đẩy cửa đi ra ngoài sân, phút cuối còn quay lại liếc nhìn nhà chính sáng đèn, nói: “Tôi ra ngoài có việc, đừng khoá cửa.”

Cô cũng mặc kệ người trong nhà đồng ý hay không, lập tức ra ngoài, dựa theo trí nhớ một đường đi đến bên sông Lăng, quả nhiên xa xa đã thấy bóng hai người ở gần nơi đó.

Đại đội Thanh Hà ở đầu nguồn sông Lăng, bên bờ sông là những ruộng ngô, tháng tám bắp còn chưa già, những thân ngô cao lớn cùng với lá cây xanh non giống như một lá chắn, thỉnh thoảng cũng có người lén lút tới nơi này nói chuyện.