Trước khi Tần Nhược xuống núi cảnh cáo một câu, bây giờ là niên đại phản đối phong kiến mê tín dị đoan, nếu chuyện cô liên quan đến huyền học bị bại lộ, không chừng sẽ phát sinh ra nhiều chuyện khác, cô chiếm cơ thể của Tần Nhược ban đầu, cũng không thể mang đến tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Tần, mặc dù cô rất muốn trừng phạt gia đình này vì coi con như con người, nhưng nhìn bọn họ khốn khổ, thất vọng và hối hận đến suốt đời là đủ rồi, không nhất thiết phải lấy mạng của họ.
Ánh tà chiều cuối chân trời nhuộm đỏ cả thôn, bởi vì trời vừa mới mưa, hiếm khi được nghỉ ngơi mấy ngày, trên đường trong thôn cũng gặp rất ít người.
Nhưng lại tiện cho kế hoạch của Tần Nhược.
Ở sân đập lúa của một đội, quả nhiên trời mưa không ngăn cản được mấy đứa trẻ bướng bỉnh, một đứa trẻ mập mạp dẫn theo mấy đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi chơi đánh trận giả, bên hông nó cắm một cành cây giả vờ làm súng, giả vờ mình là xạ thủ Lý Hướng Dương, thỉnh thoảng móc cành cây ra bắn dữ dội vào những đứa trẻ đang chơi xung quanh, trong miệng còn kêu “đùng đùng” liên tục, một đám trẻ hét lên rồi ngã gục trong bùn đất.
“Cả người đầy bùn không sợ về nhà bị đánh sao?”
Âm thanh của Tần Nhược giống như ma quỷ, đứa trẻ đóng vai quỷ nằm trên mặt đất sợ tới mức bò dậy lập tức chạy, đứa trẻ mập cũng không gọi bọn họ quay về được.
“Cô! Cô đồ người xấu!”
Khương Tiểu Bàn biết, cô của Tần Tiểu Bảo bị người trong thôn mắng là người phụ nữ giày rách, cậu ta nhìn thấy đầu ngón chân của Tần Nhược lộ ra khỏi giày, thầm nghĩ quả nhiên là giày rách, ngón chân đều lộ ra ngoài.
“Có muốn ăn không?” Tần Nhược không so to với cậu ta, ngược lại lấy một miếng thịt gà còn tản ra hơi nóng ở trong túi ra, nhẹ nhàng cầm miếng thịt gà đong đưa trước mũi cậu bé, lại thu tay lại.
Tiểu Bàn cố gắng ngọ nguậy cái mũi, cố gắng ngửi mùi thịt còn lưu lại, “súng của Lý Hướng Dương” ở trong tay cũng không thơm như vậy, cậu ta vừa chảy nước dãi vừa trông mong nhìn Tần Nhược.
Cậu ta rất muốn có chí khí nói không cần với người xấu, nhưng… Nhưng cô của Tần Tiểu Bảo hình như không phải người xấu, cả nhà Tần Tiểu Bảo đều không phải người xấu, nhưng mẹ cậu ta nói cô của Tần Tiểu Bảo là giày rách, là người xấu.
Tiểu Bàn rối rắm mấy giây, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhưng chủ tịch nói, lòng hướng về quần chúng nhân dân thì người xấu có thể đoàn kết lại, cô của Tần Tiểu Bảo, nếu có thể đưa miếng thịt cho người dân lao động… À không đúng, là cho đồng chí Khương Tiểu Bàn, vậy cô chắc cũng là đồng chí tốt.
Đôi mắt tròn xoe của Tiểu Bàn loé lên khát vọng, Tần Nhược nói: “Giúp chị truyền hai câu nói, miếng thịt này là của em.”
“Nói cái gì?” Tiểu Bàn nuốt nước miếng, hỏi rất vội vàng.
“Em đi nhắn với Triệu Hãn Thanh, nói tám giờ tôi chờ hắn ở bên sông Lăng, tiện thể nhắn cho Trương Ái Hoa, nói Triệu Hãn Thanh tám giờ chờ cô ta ở bên bờ sông, tôi và Triệu Hãn Thanh sắp kết hôn, chắc là em cũng biết đúng không? Chị không muốn đồng chí Trương Ái Hoa hiểu lầm chị, chị muốn giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa ba người chúng ta, đồng chí Lý Hướng Dương đồng ý giúp quần chúng nhân dân đạt được nguyện vọng đơn giản này không?”
Tần Nhược vừa nói xong lời dụ dỗ lừa gạt, Khương Tiểu Bàn đã cong chân chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu lại kêu: “Đồng ý, tôi đồng ý!”
Không lâu sau, Khương Tiểu Bàn thở hổn hển đã quay lại, Tần Nhược âm thầm đi theo phía sau cậu ta nhìn xem, thấy cậu ta không nói dối cũng không phạm sai lầm, vì thế đưa miếng thịt kia cho cậu ta: “Ăn đi.”
Tiểu Bàn hoan hô một tiếng nhận miếng thịt kia nhét vào trong miệng ăn ngấu nghiến, Tần Nhược thấy cậu ta ăn xong rồi, cười khẽ: “Ăn thịt của người xấu, nếu dám nói cho người khác, sau này em cũng là người xấu, sẽ không làm Lý Hướng Dương được nữa, cho nên phải giữ bí mật, đồng chí Lý Hướng Dương có thể làm được không?”
Khương Tiểu Bàn choáng váng, nước mắt lưng tròng cao giọng nói: “Có thể!” Nói xong cậu ta chạy về nhà, trong lòng chỉ cảm thấy cô của Tần Tiểu Bảo thật sự là người xấu.
Tần Nhược trở lại nhà họ Tần, đúng lúc năm người lớn nhỏ nhà họ Tần ăn cơm, cô lắc cánh cửa đã khoá rất lâu Lư Phương mới thong thả mở cho cô, nghĩ đến buổi chiều đấu võ mồm ăn nghẹn, mặc dù sắc mặt Lư Phương rất xấu nhưng căn bản không dám đi trêu chọc cô.
Liếc mắt nhìn nhà chính, mì khoai lang trên bàn cho Tần Tiểu Bảo một bát, trong bát Tần Kiến và Tần Bỉnh Nghĩa cũng đầy, trong bát Diêu Đại Thuý và Lư Phương có canh, mà Tần Nhược, căn bản không có bát.
“Ăn cơm cũng không biết trở về, bao nhiêu tuổi rồi còn để người nhà đợi.”
Tần Kiến bưng bát dừng đũa, thò đầu ra ngoài cửa sổ, bất mãn nhìn cô: “Cô gái nào còn khóc lóc muốn của hồi môn, cô không biết cha mẹ xấu hổ đến mức nào, còn bắt tôi phải bỏ hết chuyện trong đội chạy đến cửa hàng trong huyện một chuyến.”