“Không có việc gì đâu thầy Lạc, con chỉ từ từ thôi, ba ngày đói bụng có hơi tụt huyết áp.” Tần Nhược ngửa đầu cười với ông, ngăn cảnh hành động khập khiễng đi xuống đỡ mình của Lạc Thành Mặc, cắn răng đi lên núi.
Biết nhà họ Tần không quan tâm đứa nhỏ này, nhưng Lạc Thành Mặc không nghĩ tới bọn họ có thể tuyệt tình như vậy, chỉ cau mày không nói gì, im lặng xử lý xong con thỏ và gà rừng, Tần Nhược cũng nhặt chút củi đốt lửa.
Một con thỏ một con gà rừng, sau khi nướng chín hai người ăn ngấu nghiến, ăn no lưng dạ, thân hình run rẩy bởi vì đói tụt huyết áp mới đứng vững, lúc này Tần Nhược mới có sức lực kể chuyện của mình.
“Bà mối Điền giới thiệu Triệu Hãn Thanh cho con, người nhà con đồng ý, bởi vì vài câu chọc đến Trương Ái Hoa đẩy con xuống sông Lăng, ba ngày nay con không tới đều là ở nhà dưỡng bệnh.”
Mấy câu vô cùng đơn giản, nhưng Lạc Thành Mặc cũng hiểu được cô phải trải qua bao nhiêu vất vả.
“Triệu Hãn Thanh kia không phải đối tượng tốt.” Lạc Thành Mặc nhíu mày nhìn cô: “Nha đầu, con cố gắng tìm cho thầy bút và giấy viết thư, lại giúp thầy đến bưu cục ở huyện thành gửi ra ngoài, nhìn xem có thể tìm cho con một con đường khác hay không.”
Sau khi bị vợ và con trai tố cao Lạc Thành Mặc đã hoàn toàn chết tâm, trước khi lệnh xuống nông thôn cải tạo được ban hành ông đã từ chối ý tốt của những người bạn giúp ông chạy trốn, nản lòng thoái chí ngần ấy năm cũng không liên hệ, bây giờ đứa nhỏ này gặp chuyện quan trọng ông muốn giúp cô.
“Thầy Lạc bây giờ không cần, những người đó sẽ không đạt được.” Tần Nhược chậm rãi gặm cánh gà rừng, mặc dù không muối không gia vị, nhưng cô ăn vẫn có vị ngon như cũ, sau khi đói bụng cơm canh đạm bạc đều là món ngon, huống hồ là ăn thịt ở thập niên 70.
“Thầy yên tâm, bọn họ sẽ phải hối hận vì chọc vào con, hơn nữa con đảm bảo, những tên binh đỏ đó không dám đến bới lông tìm vết hành hạ thầy.”
“Ồ? Nha đầu Nhược có bản lĩnh như vậy? Vậy ông lão sẽ đi theo con hưởng phúc.” Trong mắt Lạc Thành Mặc mang theo ý cười, hoà ái nhìn Tần Nhược giống như người cháu bảo bối.
“Người chết qua một lần dù sao cũng phải có ít tiến bộ, hơn nữa…” Tần Nhược đột nhiên thần thần bí bí hạ giọng nói: “Con mơ thấy vào ngày mùng sáu tháng mười sang năm, “tứ bang hội” sẽ bị nghiền nát hoàn toàn, thầy Lạc rất nhanh có thể quay về thành phố!”
Tay Lạc Thành Mặc run lên, biểu cảm trên mặt trở nên trắng bệch, ông run rẩy môi há miệng thở dốc, cuối cùng nhếch môi miễn cưỡng cười: “Lời này không được nói ở bên ngoài, quay về thành phố…” Ông ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, sau cơn mưa bầu trời phủ một lớp men xanh dường như thật sự sáng sủa hơn rất nhiều.
Vợ ông tố cáo ông, con ông tố cáo ông, học sinh ông chỉ trích, chống lại ông, ở Yến Thành ông đã gặp tất cả, ông trở về giống như không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Ông đã từng vô số lần chờ mong bình minh, nhưng người thân của ông đã chặt đứt suy nghĩ của ông, lại đánh gãy chân ông, bây giờ ông không còn chút sức lực nào và chỉ muốn sống qua ngày.
Tần Nhược biết kết cục và xu hướng hoàn chỉnh của quyển tiểu thuyết này, sao có thể không biết bây giờ ông Lạc đang nghĩ gì, chỉ khuyên nhủ: “Sau này con còn chờ thầy Lạc làm chỗ dựa cho con, thầy xem nha đầu Nhược không ai thương mệnh khổ giống như cải thìa, không thể dựa vào thầy sao?”
“Được, sau này nha đầu Nhược dựa vào thầy.” Lạc Thành Mặc cười ha ha, bàn tay đầy vết sẹo sờ mái tóc mọc hơn nửa của Tần Nhược, trong lòng thương tiếc, một người mấy chục tuổi như ông bị người thân tố cáo còn không chịu nổi, một cô gái bị anh trai ruột cạo đầu, cũng không biết sao có thể chịu đựng được.
Tần Nhược sợ sau khi bản thân xuyên sách sửa lại kết cục của nguyên chủ làm ảnh hưởng đến vận mệnh của Lạc Thành Mặc, bây giờ khoảng cách ông trở về thành phố còn một năm, cô chắc chắn phải rời khỏi thôn Thanh Hà, thậm chí rời xa công xã Lăng Hà, một mình ông ở trong thôn không thể xảy ra chuyện gì.
Lạc Thành Mặc thấy lo lắng trong mắt cô, trong lòng ấm áp: “Yên tâm đi nha đầu Nhược, đã trải qua nhiều chuyện thế này, thầy trân trọng mạng sống hơn bất kỳ ai khác.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta xuống núi thôi, buổi tối con còn có việc.”
Tần Nhược hái mấy chiếc lá to bọc lấy ít ức gà còn dư lại đưa cho thầy Lạc, chỉ nhét một miếng nhỏ vào trong túi mình, nhanh chóng dẫm tắt tro tàn còn lửa trên mặt đất, lấy lá cây ướt bao phủ, Lạc Thành Mặc đã cắt được nửa túi cỏ, cất liềm đi.
Cô nhìn theo ông khập khiễng xuống nói, lại triệu lệ quỷ kia tới: “Ông lão dưới chuồng bò chân núi là người thân của tôi, có mấy người không có mắt đến bắt nạt ông ấy, sống chết tuỳ anh xử lý.”
“Bảo vệ tốt tôi sẽ không tìm anh gây phiền phức, nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi có thể khiến anh hối hận vì không đi địa ngục chịu thẩm vấn, nhưng nhớ kỹ, đừng doạ ông ấy, cũng đừng gây chuyện ở trong thôn.”