“Tôi không xem chỗ bị thương, nhưng tôi xem tướng mạo anh ta, ba phách của anh ta bị giữ lại, là đồ vật của phụ nữ đúng không?”
Khương Vọng Vân thoáng yên lòng, quay đầu nhìn thoáng qua Khương Thiên Nhận, trong mắt chợt loé tia đau khổ, lại hoàn toàn tâm phục khẩu phục Tần Nhược.
Anh trai Khương Thiên Nhận của cô ta, vào một ngày hạ nóng bức đi qua một cổ mộ bị bỏ hoang, tử khí trên người hắn ta quá nặng, ánh mặt trời mùa hè cực nóng giống như đang nướng mạng hắn ta, vốn dĩ kết thúc ngày nóng bức là có thể chở về, nhưng cô ta chờ mãi chờ mãi không thấy người, thì ra lần này hắn ta áp chế tử khí trong người khá tốt, sau khi kết thúc ngày nóng, nhân dịp còn thư giới thiệu đến phương nam nhập hàng một chuyến.
Năm ngoái cô ta mạo hiểm mở chợ đen, vẫn luôn thu thập đồ cổ mang nặng âm khí, buổi sáng hôm trước nhận được tin tức nói chợ phía tây xuất hiện một món đồ, khi cô ta lại xem xét gặp phải Tần Nhược chặn đường, lúc ấy câu nói kia có thể nói chạm đến trái tim cô ta, mặc kệ thật giả một giây kia cô ta đã rất vui vẻ.
Cô ta cũng mua hai con thỏ hoang với ý định bỏ tiêu mua vui, nhưng lúc nửa đêm, cô ta đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào cổng lớn, nhìn đồng hồ lần cuối, lúc này kim đồng hồ trên cổ tay đã chỉ về phía 11 giờ, nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong cô ta từng chút một giống như màn đêm u tối.
Con người sợ nhất hy vọng rồi tuyệt vọng, nếu không có 11 giờ 23 phút kia, cô ta sốt ruột lo lắng nhưng còn có thể đưa ra các loại giả thiết để an ủi mình, nhưng thời gian này, giống như một câu chú, ném hy vọng và vui sướиɠ của cô ta lêи đỉиɦ cao, chờ phán xét rơi xuống, nỗi tuyệt vọng và bi thương tất nhiên cũng rơi xuống đáy vực.
Thời điểm cô ta nói với chính mình, chờ một chút, lại chờ thêm nữa giờ, thời điểm kim phút sắp đến số năm, đột nhiên, Tiểu Kim vui sướиɠ kêu lên một tiếng, một giây kia cô ta cảm thấy cả người cô ta đều sống lại.
Nơi này thứ có thể làm Tiểu Kim vui sướиɠ như vậy, chỉ có cô ta và anh trai.
Nhất định là anh trai cô ta đã trở lại, cô ta vội vàng đẩy cánh cửa ra tiến vào trong đêm tối, nhìn thấy một người đứng dưới ánh trăng không sáng rõ nhìn cô ta cười.
Giây phút đó, 11 giờ 23 phút, giống hệt với lời cô gái chưa từng gặp mặt kia nói.
“Là thứ giống như trang sức của phụ nữ.” Khương Vọng Vân gật đầu, trái tim vô vọng giống như nứt ra một khe hở có ánh mặt trời chiếu vào, cô ta đứng dậy đi đến phòng ngủ bên trái, cầm một hộp sắt ra, sau đó ngồi lại lên sô pha mở ra, lấy năm tấm thẻ đoàn kết lớn, hơi nghiêng người đưa cho Tần Nhược, mỉm cười nói: “Đây là khoản thanh toán cuối cùng của ngày hôm qua.”
Tần Nhược đứng dậy, vươn tay phải rút ba tờ tiền giấy kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa trắng nõn, cô mỉm cười nói: “Đã nói giá rồi không thể lấy thêm tiền, bà chủ Khương đã tăng giá rồi, không thể tăng giá lên gấp đôi.”
Sau khi nhận được tiền giấy, cô thanh thản dựa vào sô pha, cũng không thèm nhìn tới xấp tiền mặt thật dày ở hộp kia, cười khẽ: “Tôi đang nói, giá này bao gồm cả tết trùng dương.”
Khương Vọng Vân đếm tiền trong tay, kinh ngạc ngẩng đầu, cho rằng mình nghe nhầm, nhìn Tần Nhược dò hỏi, giữa ngón tay trái có mấy chục tờ tiền giấy rõ ràng là của Tần Nhược. Hơn nữa, động tác đếm tiền trước đó của cô ta còn chưa dừng lại, vậy chứng minh số lượng một xấp này không dừng lại ở đó.
“Không phải bà chủ Khương nói sao, về sau tôi bày quán sẽ không thu phí quản lý, đồ vật tôi nhìn chúng còn có thể được giảm giá 20%, mọi việc chú trọng lễ nghĩa, số tiền đó, bao gồm 30 tệ trước đó, cộng thêm 60 tệ là tiền thỏ của tôi và cộng thêm chi phí tôi vất vả xử lý vết thương này.”
Sau khi Tần Nhược giải thích rõ ràng, Khương Vọng Vân nhìn cô, vài giây sau chậm rãi cười đặt tiền trong tay xuống: “Nếu không chê, em gái Tần có thể gọi chị một tiếng chị Vân, về sau cho dù em gái Tần có việc muốn làm, có chết chị cũng không từ chối.”
“Được, vậy người bạn như chị Vân em xin nhận.” Tần Nhược cười đồng ý.
Khương Vọng Vân nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Sắp giữa trưa, đúng lúc ở lại ăn bữa cơm nếm thử tay nghề của chị.” Nói xong cô ta đứng dậy muốn đi nấu cơm, Tần Nhược không ngăn cản, cười nói: “Vậy hôm nay làm phiền chị Vân.”
“Buổi chiều em còn có một chuyện phải đi xử lý, nếu chị Vân có hứng thú, có thể cùng đi xem.”
Ngũ hành mệnh của Khương Vọng Vân thuộc ất mộc, là thảo nguyên rộng vô biên, là dây đằng mềm mại nhưng tính dai mười phần, là sức sống không ngừng sinh sôi, nhưng lại mềm mại dịu dàng hơn giáp mộc.
Tất nhiên, nếu như cô ta có thể đi giúp đỡ một chút, điều đó sẽ tốt cho bản thân cô ta sau này.
“Được, chị cũng tò mò, em uống trà trước, chị lập tức đi nấu cơm, đúng lúc làm món thịt thỏ sốt cay.”
Khương Vọng Vân nói xong, cùng Khương Thiên Nhận sóng vai đi ra cửa về hướng phòng bếp phía tây, để lại một mình Tần Nhược ngồi ở trong phòng khách, cô cũng vui vẻ thoải mái.