Trong nhà không có tiền xây phòng mới, Lư Phương chỉ có thể trông chờ vào nửa gian phòng của cô em chồng Tần Nhược kia, chờ gả cô ra ngoài, cô ta dọn dẹp lại phòng kia, con trai còn nhỏ cũng đủ ở, cô ta cũng hai sáu tuổi, bụng còn chưa có thai đứa thứ hai, lại ở cùng với con trai, hai vợ chồng bọn họ còn trẻ, buổi tối muốn làm chút gì cũng không tiện.
“Ông trời sao không dìm chết loại người không biết xấu hổ như cô đi!”
Âm thanh hùng hổ của Lư Phương bị Diêu Đại Thuý ngăn cản: “Tiểu Phương con ở trước mặt trẻ nhỏ nói linh tinh cái gì vậy.”
Nghe được mẹ chồng không vui Lư Phương lạnh lùng hừ một tiếng, không phải cô ta sợ người mẹ chồng này, chỉ là mẹ chồng cô ta thiên vị chồng và con trai cô ta, cơ thể khoẻ mạnh vẫn lao động tốt, không cần thiết phải đắc tội.
“Sao hả? Cô chờ tôi chết đuối để để tang à?”
Tần Nhược kéo cửa đi ra, nhìn về phía Diêu Đại Thuý đang dỗ cháu trai, nói: “Muốn tôi ngày mai ngoan ngoãn gả chồng, vậy đều câm miệng đừng chọc tôi, chọc tôi giận tôi sẽ treo cổ lên dây thừng ở cổng lớn, để xã viên đều đến xem hai vợ chồng đội trưởng Tần ngược đãi em gái!”
Cô đương nhiên biết Diêu Đại Thuý ngăn Lư Phương mắng cô cũng không phải vì bảo vệ cô, cho nên cô dứt khoát làm dáng vẻ lớn chết không sợ nước sôi, cô bây giờ chỉ có thể chờ trời tối, chờ trời tối, cô tự nhiên có cách khiến việc hôn nhân này trở thành phế thải.
Ánh mắt Lư Phương co lại, có hơi kinh ngạc nghi ngờ nhìn Tần Nhược, không khỏi kéo tay áo mẹ chồng ghé đầu qua nhỏ giọng nói: “Mẹ, cái đó…Có phải Nhược Nhược dính thứ gì không sạch sẽ ở sông Lăng không? Trước đây em ấy đâu phải như vậy?”
Trước kia đừng nói Tần Nhược nhanh miệng mắng cô ta, chính là bị cô ta nói hai câu cũng không dám cãi lại.
“Đừng nói nữa đừng nói nữa, cố gắng đến ngày mai lập tức gả chồng, cái chậu tráng men kia cũng cho đi.” Diêu Đại Thuý cũng bị lời nói của Tần Nhược làm cho chấn động, chỉ muốn đưa ôn thần này ra ngoài, nhớ tới lễ hỏi hai mươi tệ Điền Quế Phân đưa tới, măc dù đau nhưng vẫn quyết định bảo con trai cả đến hợp tác xã mua một cái chậu rửa mặt mới.
Lư Phương không vui, một cái chậu rửa mặt không chỉ tốn một phiếu mà còn phải mất hai mươi tệ, chậu rửa mặt của cô ta cũng dùng sáu năm, nhưng nhớ tới ánh mắt hận không thể ăn người vừa rồi của cô em chồng kia, cô ta không dám khuyên can, cô ta thậm chí còn không dám tức giận khi Tần Nhược mắng cô ta.
Ngay cả Tần Tiểu Bảo năm tuổi cũng nhận ra cô thay đổi, nháy mắt ngậm miệng không dám gân cổ lên gào.
Tần Nhược dùng then cài chốt cửa lại, một trận hoa mắt đánh úp lại, trong miệng đầy nửa chua, cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng khiến cô thỉnh thoảng muốn nôn mửa, dạ dày đau rát, đây là đói, vốn dĩ tụt huyết áp do bực bội, thật là một thói quen xấu.
Nguyên chủ Tần Nhược ba ngày chỉ uống một chén thuốc không biết có thành phần gì, có thể sống đến bây giờ chỉ do mạng lớn.
Mưa liên tục ba ngày, chiều nay trời tạnh, đúng lúc, nước sông Lăng hẳn là tăng lên rất nhiều.
Sau khoảng thời gian choáng váng đó, Tần Nhược cố gắng chống đỡ cơ thể run rẩy ra khỏi nhà, cô không ăn được một hạt cơm của nhà họ Tần, chỉ có thể đến tìm ông lão ở chuồng bò dạy nguyên chủ học tập tìm đồ ăn ngon.
Sau cơn mưa đường nhỏ lầy lội khó đi, đôi giày vải đen ở chỗ hai ngón chân cái đều bị thủng, bộ quần áo cũ kỹ trên người đầy mảnh vá, áo vừa thô lại vừa xấu, là Diêu Đại Thuý cảm thấy dáng người của cô rất mất mặt nên cố ý sửa lớn.
Mặc dù nguyên chủ từ trong bụng mẹ ra đã yếu ớt, lại là con gái suýt chút nữa không qua khỏi nạn đói, khi đó cô mới ba tuổi, đồ ăn trong nhà luôn để cho Tần Kiến, cô không phải lao động mà dáng vẻ còn giống như sắp chết bất cứ lúc nào, có thể sống sót căn bản là kỳ tích, nhưng tới tuổi dậy thì cơ thể lại phát triển rất tốt, eo nhỏ mông cong ngực lớn, theo Diêu Đại Thuý nói đó là một thân hình rất xấu hổ.
Đặc biệt là sau khi bị Tần Kiến cưỡng ép cắt tóc ném gương, quần áo trên người Tần Nhược đều là của Diêu Đại Thuý, vừa dài lại vừa to, nhưng cho dù như vậy cũng không giấu được nước da trắng sáng trời sinh và khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tần Nhược tránh xa nơi đông người lên núi, phóng mắt nhìn xuống, trên núi tán cây che khuất bầu trời, vài tia nắng mang theo hơi ẩm chiếu xuyên qua, một luồng không khí ẩm ướt, lạnh lẽo và sảng khoái từ núi rừng sau cơn mưa ập vào mũi cô, cô nhìn về phía đông nam, dùng tay vẽ một lá bùa ngự quỷ ở trong không khí, nét cuối cùng rơi xuống, một hơi thở mạnh mẽ che trời lấp đất đánh úp lại, tạo ra một bóng đen lạnh lẽo như tấm lưới không một kẽ hở, vô số chim chóc trong rừng sợ hãi, trận gió mạnh cuốn cành lá vang lên những tiếng kêu “phần phật”, nước mưa đọng trên lá cuốn xuống phát ra tiếng kêu “tí tách” giống như trong rừng lại có một trận mưa nữa, nhưng quần áo trên người Tần Nhược lại vô cùng khô ráo, hạt mưa kia không hề rơi trên người cô.