Chương 39

“Hoặc là, tôi cảm thấy nên gọi bà chủ Khương một tiếng cách cách.

Lời nói của Tần Nhược nhẹ nhàng nhưng lại gây xôn xao dư luận, bản thân cô cũng đặt ly trà xuống, đặt tay trên đầu gối, dựa lưng vào ghế sô pha một cách thoải mái và thư thái, như thể đang uống trà chiều với bạn bè.

Người này mặc dù thân phận nhạy cảm, nhưng nét mặt trong sáng dịu dàng, cũng không có ý nghĩ nguy hiểm nào về việc khôi phục hoàng tộc vì mình là huyết thống cuối cùng.

Chỉ khi không có sự thù địch tuyệt đối giữa bản sắc và vị trí thì sự hợp tác mới có thể thực hiện được.

Khương Vọng Vân đột nhiên cười, bầu không khí ngưng trệ đột nhiên tiêu tan: “Là chị không đúng, bây giờ chị hoàn toàn tâm phục khẩu phục năng lực của em gái Tần.”

“Nếu bà chủ Khương chỉ tò mò sự thay đổi của tôi, vậy thì giống như những gì bà chủ Khương nghe được, là nước sông Lăng làm thành tỉnh, tôi sẽ chấp nhận hết tất cả giải thích và suy đoán.”

Tần Nhược có hơi mệt mỏi khi phải suy đoán, vốn dĩ Khương Vọng Vân lộ ra gia cảnh của mình, cô còn tưởng cô ta muốn thành thật thẳng thắn với cô, nhưng chuyện thử lòng tiếp theo khiến cô có hơi mất kiên nhẫn.

“Em gái đừng tức giận.” Mặc dù tuổi của Khương Vọng Vân không lớn, nhưng thân thế chìm nổi đã từng gặp qua muôn hình muôn vẻ người, cô biết người tài giỏi đều có tính nết, cho nên vội vuốt lông: “Chỉ là tiếp theo chị muốn nhờ em gái Trần mọi chuyện quan trọng.”

“Đối với thân phận của chị, chị hy vọng hơn bất kỳ ai rằng họ của mình là họ Khương, cách cách hoàng triều nghe thật hiển hách, nhưng sau lưng lại tàn khốc mà người ngoài không thể tưởng tượng được, cho nên chị sẽ chỉ là Khương Vọng Vân.

Nghe Khương Vọng Vân chua xót giải thích, Tần Nhược cũng không nói gì thêm về thân phận này, chỉ nói: “Thứ trên người vị này không ảnh hưởng đến việc yêu đương kết hôn của hai người, vì sao bà chủ Khương lại gấp như vậy.”

Vừa đối mặt Tần Nhược đã biết, người đàn ông trước mặt này, sát khi trên người nồng đậm, tử khí còn nhiều hơn người sống.

Trong mắt Khương Vọng Vân vui vẻ, thậm chí hô hấp cũng dồn dập vài giây, nhưng đàn ông bên cạnh lại rất bình tĩnh, vỗ nhẹ lên bàn tay đang đặt bên cạnh người của cô ta, khi nhìn về phía Tần Nhược một lần nữa, ý thù địch trong mắt cùng đánh giá ở trong mắt đã tiêu tan.

“Một loạt hành vi thô lỗ và suy đoán ngày hôm nay đều là bởi vì anh ấy quá mức quan trọng đối với chị, còn xin em gái Tần tha thứ.”

Bảy tuổi Khương Vọng Vân được nhà họ Khương nhận nuôi, thay thế thân phận của Khương Thiên Vân con gái của nhà họ Khương bị viêm phổi qua đời, người đàn ông bây giờ của cô ta là Khương Thiên Nhận lúc ấy mười hai tuổi.

Lúc ấy Khương Thiên Nhận không nhận em gái này, chỗ nào cũng khiến cô ta phải khó xử, từ nhỏ Khương Vọng Vân đã biết nhìn mặt đoán ý lấy lòng người lớn, nhưng lúc ấy đối với một người anh trai mới lớn hoàn toàn không có cách nào, chỉ có thể trộm trề môi khóc thút thít.

Nhoáng cái đã qua hai mươi năm, ánh mắt lạnh lùng của cậu bé năm đó đã sớm hoá thành ôn nhu, bây giờ cho dù cô ta muốn mạng của hắn ta, hắn ta cũng nguyện ý cho.

Nhưng sao cô ta phải làm như vậy?

Lần này cô ta tới huyện Lăng Dương tỉnh Tần kinh doanh chợ đen, việc quan trọng nhất chỉ là chữa khỏi bệnh lạ trên người hắn ta mà thôi.

Tỉnh Tần nằm ở phía tây bắc là thủ đô của nhiều triều đại, đặc biệt là huyện Lăng Dương, có một cách nói đùa rằng cứ cách ba bước là dẫm lên một ngôi mộ cổ.

Mà Yến Thành, là thủ đô của Hoa Hạ, là nơi hội tụ tất cả long mạch và tín ngưỡng của nhân dân, anh trai Khương Thiên Nhận của cô ta ở Yến Thành, đó chính là đang gia tăng thiêu đốt sinh mệnh, rõ ràng đã nói muốn cùng cô ta sống đến già.

Một là trải qua trước khi bảy tuổi, hai là bởi vì bệnh của Khương Thiên Nhận, khiến cho Khương Vọng Vân vô cùng thống hận thân phận trước đây của mình.

“Không sao, chúng ta không tin tưởng nhau, thăm dò cũng là chuyện thường tình.” Sắc mặt và giọng điệu của Tần Nhược có hơi hoà hoãn, ánh mắt tò mò chuyển qua Khương Thiên Nhận: “Tử khí nhiều hơn sinh khí, trạng thái người chết không sợ ánh mặt trời, nhìn không khác gì người bình thường, nhưng thật ra tôi rất tò mò với thứ kia.”

Khương Vọng Vân ngừng thở nhẹ nhàng, ánh mắt dừng trên người Tần Nhược, giống như sợ bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, ánh mắt chờ mong và mong đợi kia rất rõ ràng.

“Anh, anh mau cho cô ấy xem chỗ bị thương.”

Khương Vọng Vân kích động cố gắng ổn định bàn tay run rẩy, muốn xốc quần áo Khương Thiên Nhận lên, không còn dáng vẻ ổn trọng và quả quyết của người đứng đầu chợ đen, người sau lại dịu dàng đè tay cô ta lại: “Em đừng vội, anh không có việc gì.”

Ngắn ngủi một câu, lại là giọng điệu kỳ quái khàn khàn hỗn loạn đã lâu không nói chuyện không thuộc về người đàn ông.

Vốn dĩ Tần Nhược chỉ suy đoán chắc bảy phần, bởi vì một câu nói này mà hoàn toàn chắc chắn, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Khương Vọng Vân thử trước sau, vì thế nòi: “Không cần xem, bây giờ không phải thời điểm thích hợp để xử lý.”

Khương Vọng Vân đang vội vàng đột nhiên dừng lại, nhìn Tần Nhược, muốn nói cái gì đó lại giật giật miệng không nói nên lời, Tần Nhược lại chủ động giải thích: “Tử khí trong cơ thể anh ta quá nặng, buổi tối tết trùng dương là thời điểm tốt nhất, cũng khoảng mười ngày nữa.”