Dừng lại một chút, cô ta lại nói: “Tôi biết người bình thường nhìn thấy con chó lớn như này sẽ kinh ngạc sợ hãi, cho dù tôi nói nó sẽ không gây tổn thương cho cô, nhưng nó nhào lên chính là sai, nó theo tôi từ Yến Thành đến huyện Lăng Dương này, chỉ xin cô giơ cao đánh khẽ chừa cho nó một cái mạng.”
Thái độ này không thể nói không thành khẩn.
“Cho gạo nếp vào ba chiếc bát sứ không cô hoa văn, cho thêm nước tuỳ ý, đun sôi trong mười hai giờ, trộn thêm một chén rượu trắng nhỏ với một nhúm tro hương, buổi trưa lau vào huyệt ấn đường và huyệt thiên trung, lại xoa vào bụng, ba ngày có thể khỏi.”
Tuyệt chiêu của cô là dùng quỷ khí ngưng tụ thành, tất nhiên phải dùng nước gạo nếp và tro hương để loại trừ sát khí.
Tần Nhược nói xong, liếc mắt nhìn con chó lớn đang cuộn tròn kêu rên nức nở kia, ngón tay làm thủ quyết đánh qua, con chó kia lập tức dừng kêu rên nằm héo rũ ở đó, miễn cưỡng ngẩng đầu gối lên bậc thềm phía trước.
Hiển nhiên, trong chốc lát nó sẽ không chết, có thể chờ đến cách cứu mạng có hiệu lực.
“Cảm ơn cô, cô là Tần Nhược đúng không, chào mừng cô tới làm khách.” Khương Vọng Vân trịnh trọng tự giới thiệu, cũng ám chỉ cô ta đã điều tra Tần Nhược: “Làm quen lại một lần nữa, tôi là Khương Vọng Vân, là người quản lý phía sau tất cả chợ đen của thành phố Ninh Dương.”
Cô hái này vừa gặp mặt đã lộ bản lĩnh, nếu cô ta lại giấu giếm, có vẻ quá thất lễ.
“Thật ra trước đó tôi đã xem nhẹ việc làm ăn của bà chủ Khương.”
Tần Nhược cười một cái, gật đầu: “Rất vui được gặp lại.”
Lúc này cô mới có tâm trạng đánh giá khoảng sân rộng lớn này.
Sân nằm ở phía bắc hướng nam, cạnh tường ở cửa lớn phía nam có một giếng nước, phía bên kia có vài khóm rau xanh mơn mởn, bên cạnh là một ổ chó xây bằng gạch đỏ cao bằng một người.
Hiển nhiên là nơi Tiểu Kim ở.
Phía bắc có ba gian phòng liên tiếp, đồ vật hai bên sườn cũng là phòng ốc san sát, phòng bếp ở phía tây, phía đông nhìn như có người ở.
Có một bóng dáng mơ hồ đang ngồi trong tứ hợp viện.
Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn vén rèm cửa đi ra từ một căn phòng phía bắc, người nào cao khoảng 1m8 trở lên, khuôn mặt rắn rỏi, mày kiếm sắc bén nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, khí chất lạnh lùng như băng, giống như một cây súng thấm đầy sương giá.
Ánh mắt nhìn Tần Nhược có ý không tốt, bị Khương Vọng Vân trừng mắt nhìn một cái, lúc này hắn ta mới thu liễm lại.
“Mời vào.” Khương Vọng Vân lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, tiếp đón Tần Nhược đi về phía gian phòng phía bắc, đi lên ba bậc thang, Tần Nhược đi đến khu vực thứ hai, thời điểm nhìn thoáng qua người đàn ông, cô đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Bà chủ Khương, vừa rồi tôi quên nói, con chó kia là ai thả ra thì để người đó lau, nếu không làm được, không liên quan đến chuyện của tôi.”
Người đàn ông kia đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tần Nhược, rõ ràng là người tàn nhẫn.
Nhưng Tần Nhược là ai?
Muốn doạ cô, cô lại không phải người dễ bị doạ.
Dạ dày cô không thể ăn chịu thiệt.
Tần Nhược thản nhiên nhìn thẳng hắn ta, không chút nào chột dạ luống cuống, quả nhiên là đúng tình hợp lý.
“Được rồi, để em bớt phiền phức, đừng có trừng mắt như vậy.” Khương Vọng Vân hờn dỗi liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, sau đó một tay dắt Tần Nhược, cười nói: “Em thích tính tình không muốn lợi dụng người khác của em gái Tần.”
Tần Nhược mỉm cười không phản bác, đến gần một gian phòng, có một bàn cà phê lớn bằng gỗ sơn mài màu đen, xung quanh là một chiếc ghế sô pha da màu cam sẫm, đều là dành cho ba người.
Trong thời đại này có thể nhìn thấy một chiếc ghế sofa chất lượng như thế này ở một quận nhỏ phía Tây Bắc không chỉ đòi hỏi kiến thức mà phải có sự kết nối để có được nó
“Mời ngồi.”
Khương Vọng Vân lấy ra một ấm nước còn nóng ở phòng bên cạnh, rót cho Tần Nhược một ly trà, rồi ngồi xuống ghế sô pha dành cho ba người ở phía đối diện cô.
Người đàn ông đang phân cao thấp với Tần Nhược cũng đi đến, ngồi bên cạnh Khương Vọng Vân.
Tần Nhược bất động như núi, nhìn nụ xanh non như lá kim ở trong ly, nâng ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ: “Trà xanh Minh Tiền của núi Nga Mi, trà ngon.”
“Trà ngon mới xứng đôi với em gái Tần.” Khương Vọng Vân hơi mỉm cười: “Con gái nhà họ Tần chưa từng ra khỏi đại đội Thanh Hà của huyện Lăng Dương, tỉnh Tần, sao một lần ngã xuống nước lại đột nhiên giống như thay đổi bản thân? Chi bằng em gái cho chị một câu trả lời giải đáp nghi ngờ?”
“Người khác không hiểu cũng không sao.” Tần Nhược đặt ly trà xuống nói: “Những người được cho là đã chết bây giờ lại đang xây dựng sự nghiệp, một vương quốc ngầm ở thành phố Ninh Dương, bà chủ Khương cũng giải thích nghi ngờ giúp tôi?”
Khương Vọng Vân, hoặc hẳn là gọi cô ta là Ái Tân Giác La Vọng Vân.
Đương nhiên, thân phận này chưa từng nhắc tới ở trong truyện gốc, chỉ nói Khương Vọng Vân là người Yến Thành, là nhân viên công tác đến tỉnh Tần rèn luyện.