Tần Nhược gật đầu đồng ý, còn chưa đi đến quầy hàng của mình, xa xa đã nhìn thấy một người đàn ông đi tới đi lui trước quầy hàng của cô, bước đi vội vàng và bóng dáng có vẻ rất nôn nóng, trong nháy mắt quay đầu nhìn thấy cô, ánh mắt giống như thấy được chúa cứu thế.
Sau đó, người kia bước đi nhanh chóng đến trước mặt Tần Nhược.
Đúng là người đàn ông có đường tuyệt tự trong cung con cái kia.
Người nọ vừa thấy Tần Nhược đến, chạy vội đến chỗ cô: “Đại sư, cầu xin người cứu mạng vợ tôi.”
Biểu cảm kia giống như cha mẹ chết, hận không thể quỳ xuống trước mặt Tần Nhược.
“Ở đây người đến người đi không phải nơi nói chuyện, để lại địa chỉ chờ tôi giải quyết xong việc sẽ đi tìm anh.” Tần Nhược nhìn những người xung quanh, nhỏ giọng dặn dò, lại nói bổ sung: “Vợ anh không có việc gì, nhưng thật ra anh phải chịu tội, anh trước hết nghĩ kỹ có cứu cô ấy hay không?”
“Tôi cứu.”
Người đàn ông không hề do dự nói: “Không có vợ tôi, không có tôi của bây giờ, tôi cứu, nhà tôi ở trong đại viện có cánh cổng đen ở cuối ngõ khu Thắng Lợi, đại sư ngài đến thì nói tìm Trương Phát Tài.”
Trương Phát Tài nói xong, liếʍ môi khô khốc: “Tôi… Tôi chờ đại sư cứu mạng, ngài muốn bao nhiêu tiền tôi phải đập nồi bán sắt cũng sẽ làm.”
Trước ngày hôm qua, nếu có người nói với anh cô gái trẻ tuổi đang buôn bán này có thể cứu mạng vợ hắn ta, có đánh chết hắn ta cũng không tin, hôm qua còn nghĩ muốn chiếm chút tiện nghi, nhưng trải qua chuyện phát sinh ngày hôm qua, bây giờ hắn ta hận không thể quỳ xuống đất dập đầu.
Cho dù trong lòng Trương Phát Tài không chắc chắn, nhưng hắn ta vẫn cắn chặt răng nói ra lời cầu cứu, giờ phút này, dáng vẻ chờ đao chém xuống hoàn toàn với vẻ muốn chiếm ít tiện nghi ngày hôm qua.
“Vậy được rồi, anh trở về đi, hai giờ chiều tôi sẽ đến, trước khi tôi đến, mặc kệ là ai đến cũng đừng để người ta vào cửa, bảo vệ tốt vợ anh.”
Dặn dò xong những việc cần chú ý, Tần Nhược nhìn quầy hàng bán bánh nướng áp chảo lần trước, lại phát hiện dì bán bánh nướng hôm nay không tới, cô cũng không nghĩ nhiều, quay người đi đến đầu ngõ, đi theo người kia.
“Đi thôi, dẫn tôi đi gặp cô chủ của anh.”
“À được.”
Hắn dứt khoát lên tiếng: “Đồng chí đi cùng tôi.” Dứt lời, hắn tóm lấy một thanh niên lớn hơn mình vài tuổi nhưng có vẻ ngượng ngùng: “Anh tới nhìn, tùy cơ ứng biến, có thể ở lại hay không phải xem biểu hiện của anh.”
Tần Nhược hiểu rõ, đây hẳn là bồi dưỡng người canh gác.
Một đường đi theo hắn ra khỏi ngõ nhỏ, vòng qua đường phố của xã cung ứng tiêu thụ, rẽ trái rẽ phải qua mấy ngõ nhỏ, hắn dừng bước tại một cánh cửa sắt màu đen rất cao.
Hắn lấy một thứ giống như dây thép, cắm vào trong ổ khóa mân mê mấy cái, “răng rắc” một tiếng nhỏ, khóa mở.
Hắn đẩy cửa ra, quay đầu nói với Tần Nhược: “Cô vào đi, đến nơi rồi.” Nói xong, hắn quay người rời đi.
Tần Nhược nghe vậy nhấc chân bước qua ngạch cửa, cô còn chưa nhìn thấy tình hình trong sân, một con chó ngao Tây Tạng giống như một cơn bão lao về phía cô.
Cô gần như có thể ngửi thấy mùi tanh giữa miệng và mũi ngay lúc đó.
“Tiểu Kim, quay lại.”
Khương Vọng Vân vội vàng quát một tiếng, nhưng cũng đã muộn.
Tần Nhược lạnh mặt từ từ buông tay, con chó ngao tơ bằng nửa con trâu bay ngược ra ngoài, “bụp” một tiếng nện trên mặt đất, nhỏ giọng kêu “ngao ngao”, trên người lại không thấy bất kỳ vết thương gì.
“Đây là đạo tiếp khách của bà chủ Khương sao?”
Tần Nhược nhướng mày nhìn về phía con chó kia, cũng không gọi chị, hôm qua cô là người bán hàng rong, còn phải ra giá nên chưa lộ ra năng lực, tất nhiên sẽ khiêm tốn.
Nhưng ngày hôm qua khác hôm nay khác, bây giờ, Tần Nhược đứng ở chỗ này là khách mà Khương Vọng Vân đích thân mời tới cửa, cũng là chủ nợ của khoản thanh toán ba mươi tệ cuối kia.
Cho dù con chó ngao này là ra oai phủ đầu hay ngoài ý muốn, đây cũng là nguyên nhân mà người làm khách cho cô nên suy xét.
Nếu có không có ít bản lĩnh bảo vệ bản thân, cho dù là bị thương hay sợ hãi, lúc này cô đã phải chấp nhận điều đó, thử nghĩ một cô gái bình thường đối diện với một con chó ngao Tây Tạng, cho dù không chết cũng bị doạ mất nửa cái mạng.
Đừng nói là một súc sinh, cô chưa gặp một người hay yêu quỷ nào có thể hành động liều lĩnh trước tốc độ nhanh chóng của cô.
Khương Vọng Vân vẫn mặc bộ quần áo thoải mái lịch sự, chạy xuống bậc thang nhìn thoáng qua con chó ngao trước, xác định nó còn sống, lúc này coo ta mới đi tới trước mặt Tần Nhược, nói xin lỗi: “Đây là sơ suất của tôi, tôi xin lỗi cô, chắc chắn không có ý ra oai phủ đầu gì.”