Cô chưa nói chuyện một trăm tệ này, quả thật là tiền mua đứt ân tình, chỉ là lại không phải tình cảm người nhà nhiều năm như vậy, mà là ân tình Diêu Đại Thúy chôn cất Tần Nhược trong quyển sách ban đầu.
Tần Nhược ra khỏi nhà chính quay về căn phòng nhỏ ở phía Tây Bắc, về phần ngày đó Diêu Đại Thúy dạy bảo dặn dò Tần Kiến, Lư Phương và Tần Tiểu Bảo đừng chọc cô như thế nào, cô không biết, đương nhiên, cho dù biết cũng không để ý tới.
Buổi chiều gần chạng vạng, Tần Nhược đến chuồng bò dưới chân núi một chuyến, có đồng bọn mà cô triệu hoán đến bảo vệ, hoàn cảnh sống và chất lượng sinh hoạt của thầy Lạc đều cải thiện hơn nhiều.
Cô mang theo một con gà rừng, hai người ăn một bữa no nên với mon canh xương và bánh nướng áp chảo cô mua ngày hôm qua.
Lúc cô sắp đi thầy Lạc gọi cô lại: “Nhược nha đầu, có người nhờ thầy đưa cho con, con nhìn xem.”
Lạc Mặc Thành đưa cho Tần Nhược một túi vải màu xanh quân đội, Tần Nhược giơ tay nhận lấy, vẻ mặt nghi ngờ nhìn thầy Lạc: “Ai vậy thầy Lạc.”
Túi này… Hình như có hơi quen mắt?
Cô mở ra, bên trong là một bộ quần áo và một đôi giày, áo sơ mi trắng, quần màu xanh quân đội làm bằng sợi tổng hợp, giày kia, là giày vải đế nhựa da lộn màu đen, cổ vuông và có khóa, Tần Nhược chưa bao giờ đeo nó, nhưng đã từng nhìn thấy ở bối cảnh phim truyền hình dân quốc, những nữ học sinh đó thường đeo loại giày này.
“Đây là… Hạ Quân.” Tần Nhược dừng lại, kịp thời sửa lời nói: “Đây là anh Hạ nhờ thầy đưa cho con?”
“Nhược nha đầu thật thông minh.”
Lạc Thành Mặc cười ha ha: “Hôm qua tiểu tử kia tới tìm ta, nói ngày hôm qua con mời cậu ta ăn cơm, trong lòng băn khoăn, lần trước còn nhận thỏ của con, bây giờ mới có mấy thứ này, dù sao cậu ta cũng là thanh niên trẻ tuổi, tự mình đưa cho con sợ mang đến phiền phức cho con, chỉ đành nhờ thầy.”
“Nhưng.” Lạc Thành Mặc dừng một chút, lại nói bổ sung: “Nhưng cậu ta không cho thầy nói, sợ con biết là cậu ta đưa không chịu nhận, bảo thầy nhận phần công lao này, nhưng thầy từ chối.”
“Một là có người đối tốt với Nhược nha đầu, người già như thầy vui vẻ, thầy không thể nhận phần công lao này, hai là Nhược nha đầu thông minh thầy cũng không lừa được, ba là cho dù là lấy lý do vì nguyên nhân gì, thầy cũng không thể lừa Nhược nha đầu, bởi vì con là người duy nhất trên đời này đối xử tốt với thầy.”
Tần Nhược nghe xong giải thích, trong lòng ấm áp, càng thêm chắc chắn suy nghĩ muốn tiền thầy Lạc đi trước.
Về phần quần áo trong tay, cô cũng có thể đoán được vài phần tâm tư của Hạ Quân Kiếm.
Nhưng không phải người nọ có ý với cô, dù sao cũng là hai loại tình huống, một là thương hại đồng tình, hai là bồi thường.
Hạ Quân Kiếm có thể tìm được thầy Lạc, nghĩ đến người nọ hẳn là ngày đó nghe lời nói của Ngưu Diễm Nga xong đã hỏi thăm tình cảnh của cô, cô ở trước mặt Hạ Quân Kiếm là cô gái mềm mại lương thiện lại yếu đuối dễ bị bắt nạt, cô mặc quần áo đầy vết rách không hợp với người, giày cũng rách, xem ra ở trong mắt người nọ cô chính là cây cải số khổ.
Về phần bồi thường, ngày hôm qua cô mới nói với anh bán thỏ kiếm tiền ở chợ đen, mà trước đó cô một người hiểu chuyện cảm ơn ân nhân cứu mạng của mình đưa thỏ mà không nói, còn bị những thôn dân hiểu làm đàm tiếu khiến cho danh dự của cô vốn đã kém lại càng kém hơn, cho nên đây là an ủi thêm bồi thường.
“Anh ấy chính là người đã cứu mạng con, nghe nói là công nhân, nhưng anh ấy sắp đi.”
Tần Nhược nói, nhét quần áo và giày lại vào túi: “Thầy Lạc thứ này để ở chỗ này của thầy đi, thời điểm con có thể mặc sẽ đến nơi này của thầy lấy.”
Cô không cần bộ quần áo đồng tình thương lại, trước mắt cô quả thật là thiết lập bông hoa trắng nhỏ số khổ, nhưng đây không phải vì trải đường để cầu hôn sao, chờ cô bắt được người và chính thức trở thành góa phụ, bộ quần áo này cô tất nhiên sẽ không khách sáo mặc vào.
“Được, bây giờ Nhược nha đầu là đứa trẻ có chủ ý tốt, thầy Lạc chờ tin tốt của con.” Lạc Thành Mặc cười ha hả, vẻ mặt cơ trí hiểu rõ.
Từ chuồng bò trở về, Tần Nhược có chút tâm sự nặng nề, nhưng gặp dáng vẻ gặp cô như nhìn thấy quỷ của mấy thôn dân tan làm kia, trong lòng cô không còn cảm xúc gì, sắc mặt lạnh lùng nhanh chóng đi trở về.
Sáng mai cô còn muốn đến chợ phía Tây một chuyến, không chỉ có muốn nhận nốt một nửa tiền của thỏ hoang, còn muốn thấy người đàn ông kia đến xin giúp đỡ.
Ngày hôm sau, khoảng gần chín giờ, Tần Nhược mới ra cửa, thứ nhất có kinh nghiệm, năm con quỷ kia cũng còn đáng tin cậy, dù sao đi trong núi cũng không sợ gặp người, không cần thiết phải đi sớm.
Nói trước lạ sau quen, lần thứ hai Tần Nhược tới chợ phía Tây, có thể nói là quen cửa quen nẻo.
Cô vừa mới đi đến đầu ngõ, tên canh gác theo dõi ở cửa đã cuống quít tiến lên ngăn cản cô: “Chào đồng chí, cô chủ của chúng tôi muốn gặp cô, phiền cô đi theo tôi một chuyến?”
Mặc dù nhìn người này nhìn qua chỉ mười bảy mười tám tuổi nhưng nói chuyện lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện với Tần Nhược từ đầu đến cuối hắn đều hơi cong eo, trên mặt cũng thể hiện vẻ cung kính, hiển nhiên là được người dặn dò.
“Có thể, nhưng có thể phải đợi một lát, tôi có chút việc phải giải quyết.”