Sau khi đoán mệnh cô đã gặp qua muôn hình muôn vẻ người đau khổ và các loại chuyện âm u, cô đã quen với việc không nhìn vào mặt người khác để bói toán cuộc đời họ khi mới gặp nhau, chỉ những lúc cần thiết cô mới nhìn.
Vốn dĩ cô không định tính mệnh Tiền Thị, cũng không có hứng thú, nhưng người này chọc ai không chọc lại đi chọc cô, tính tình cô không tốt ăn uống kén chọn không chịu được ức hiệp, vậy chỉ có thể để người khác chịu đựng.
Mà đương sự, sắc mặt trắng bệch lung lay sắp đổ.
Đáng tiếc, Tần Nhược sẽ không dễ dàng tha cho người khác, chọc cô tức giận, vậy chỉ có một kết cục.
“Bà một mặt hận bản thân làm nô tì hận người kia, một mặt lên giọng giả vờ diễn xuất trong nhà lão phu nhân như người có trách nhiệm, bây giờ Trần Gia Bảo không kết hôn, có công rất nhiều của bà, bà còn muốn nhà họ Trần có đời sau, mấy người con gái của bà không sinh được con bà không nghĩ tới nguyên nhân sao?”
“Bà ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia, chụp ảnh bồn cầu nhà mình, bản thân là thứ đồ bẩn thỉu gì!”
Tần Nhược hất cằm, chỉ vào máy may bên cạnh bàn bát tiên: “Chuyện bà làm trời đang xem, bà xem như là người phụ nữ tâm cơ thủ đoạn, mặc dù làm việc vong ân phụ nghĩa để sống sót trong thời loạn tôi cũng không chỉ trích, nhưng bà đừng dây vào tôi, mang cái quan tài của bà về đi.”
“Về nhà, Gia Bảo, chúng ta về nhà.”
Qua mấy giây, Tiền Thị lảo đảo, Trần Gia Bảo giúp đỡ bà ta: “Mẹ, chúng ta về nhà.” Vừa rồi hắn ta muốn nói chuyện, chính là mẹ hắn ta nắm lấy cánh tay hắn ta không cho hắn ta lên tiếng.
Bà ta chống tay cánh tay con đứng lên, Tiền Thị hít một hơi thật sâu, dù sao cũng từng gặp qua sóng gió, kinh ngạc sợ hãi trong lòng cũng từ từ bình ổn lại, bà ta lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Tần Nhược: “Lời này hôm nay là bắt đầu từ chỗ nào, coi như tôi mắt vụng nhìn lầm người, tôi không hy vọng nghe được bất kỳ tin đồn nhảm nhí gì ở bên ngoài.”
Ngực bà ta phập phồng lại hít sâu một hơi, mới từ từ nói: “Tất nhiên, chuyện hai nhà chúng ta cứ bỏ qua như vậy, máy may tôi cũng không cần, không liên quan đến nhau, cũng sẽ không có bất kỳ lời nào không tốt từ trong miệng tôi nói về các người.”
Tần Nhược không tỏ ý kiến, chỉ nói: “Mấy thứ trên bàn này mang đi đi, máy may hạn cho ba trước sáu giờ chiều ngày mai mang đi, nếu không tôi sẽ ném ra ngoài, không lại nói con gái nhà họ Tần thấy tiền là sáng mắt.”
Tiền Thị trầm mặc hai giây, chỉ gật đầu, một tay xách đồ vật trên bàn, một tay khác chống tay con trai đứng thẳng lưng đi ra khỏi nhà chính nhà họ Tần.
Hắn ta đã 46 tuổi, bị mẹ mắng Trần Gia Bảo không nói một tiếng, đây là kết quả của sự giáo dục mạnh mẽ, con trai hiếu thảo sẽ nghe lời không nghi ngờ không phản kháng, đừng nói là 46, cho dù bằng tuổi cô, Tần Nhược cũng sẽ coi thường loại đàn ông bưng chậu như này.
Chuyện như vậy, cả nhà họ Tần còn vui vẻ chờ người đến thấy, giờ phút này, mong muốn thủ tiết của Tần Nhược còn kiên định hơn cả kim cương!
Mẹ con Tiền thị và Trần Gia Bảo đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Diêu Đại Thuý và Tần Bỉnh Nghĩa, còn có Lư Phương nơm nớp lo sợ ở trong phòng bếp không dám lộ diện, mắt nhìn mắt cá chân sưng húp của mình, lần đầu tiên trong lòng cô ta thấy hối hận.
Cô ta tát nhẹ mình một cái, hôm qua sao lại giống như trúng tà bàn tán với loại sát tinh kia chứ!
Trước khi Tần Nhược ra ngoài nhìn Diêu Đại Thuý: “Máy may của nhà họ Trần này nên xử lý như thế nào không cần tôi phải nói đúng không?”
Sắc mặt Diêu Đại Thuý tái nhợt liên tục gật đầu: “Nhược Nhược con yên tâm, tất cả đều nghe con, ngày mai bọn họ không tới mẹ sẽ bảo anh con gửi trả về.”
“Sau này chuyện của con mẹ không nhúng tay vào, không bao giờ nhúng tay vào.”
Đối mặt với thái độ của Diêu Đại Thuý, Tần Nhược cong môi, sớm biết doạ một trận có kết quả như vậy cô đã sớm làm.
“Tôi sẽ gả chồng, trước đó tôi sẽ cho bà một trăm tệ, các người không muốn nhận tôi, tôi cũng vậy, đến lúc đó viết thoả thuận, sau này không quấy rầy không liên quan đến nhau, xem như ân tình mười tháng mang thai của bà, nhưng trước đó đừng làm phiền tôi.”
Tần Nhược quay đầu lại, cẩn thận nhìn thoáng qua Diêu Đại Thuý và Tần Bỉnh Nghĩa, cô không tìm thấy bóng dáng cha mẹ cô trên người hai người, so với kẻ thù nhiều thêm phần xấu hổ, so với người qua được lại thêm phần quen thuộc, người thân lại thêm phần chua xót, dù sao đây cũng là người nhà có quan hệ với nguyên chủ.
Không nghĩ tới một cái liếc mắt này lại đâm vào mắt Diêu Đại Thúy, bà ta chột dạ cúi đầu xuống, ánh mắt chợt lóe lên, Tần Nhược cũng không để ý, chỉ cho là sợ cô.
“Còn có, tôi sẽ không bất kỳ ai trong số các người, cũng sẽ không rước lấy phiền phức cho các người, tôi làm xong việc nên làm sẽ gả đi nơi xa như bà mong muốn.”