Tần Nhược nói xong trực tiếp quay người rời đi, mặc dù Trần Gia Bảo cũng thích cô gái trẻ xinh đẹp, nhưng không bao gồm bị cô gái xinh đẹp chỉ mũi mắng, đặc biệt là cô gái ở trong mắt hắn ta mới miễn cưỡng xứng đôi với mình, cho nên, hắn ta rất tức giận.
Sắc mặt hắn ta khó coi quay lại nhà chính của nhà họ Tần, Tiền Thị đang nói chuyện với Diêu Đại Thuý nháy mắt thấy sắc mặt con trai không tốt, lời nói trong miệng đột nhiên im bặt: “Gia Bảo con làm sao vậy?”
Trần Gia Bảo lạnh lùng nói: “Cô ấy không muốn, mẹ chúng ta đi về.”
“Không muốn.” Sắc mặt Tiền Thị lạnh lùng, trực tiếp lớn tiếng: “Cô ta còn có cái gì mà bắt bẻ!”
Nói xong, bà ta nhìn về phía Diêu Đại Thuý: “Bà thông gia à, bà nói như thế nào? Con gái các người bị người trong thôn từ hôn, các người lại khen ngược, gạt người thành thật quả phụ cô nhi chúng ta, con trai tôi không nói hai lời mua máy may cho nhà các người, sau khi đón con dâu về nhà lại mua thêm mấy thứ khác, kết quả con gái nhà các người là thứ bỏng tay không ai muốn, còn chọc con trai tức giận?”
“Một cái giày rách không biết kiềm chế mà thôi! Trinh tiết là của hồi môn tốt nhất của người phụ nữ!”
Diêu Đại Thuý vốn dĩ muốn giải thích lại bị câu sỉ nhục xuyên qua xương sống này chặn trong miệng, trong lòng vừa tức lại vừa chột dạ.”
Tiền Thị lại tiếp tục nói bằng giọng sắc bén: “Khi chúng ta vào thôn có một người phụ nữ mạnh mẽ nói chuyện con gái bà, cũng không biết bị bao nhiêu người đạp hư, con tôi không muốn bị lợi dụng, nghe nói vì đàn ông nhảy sông suýt chút nữa thì chết đuối nhưng người ta cũng không cần, nếu bốn đứa con gái nhà tôi cũng không biết xấu hổ như cô ta, tôi đã sớm ấn chúng nó vào chậu nướ© ŧıểυ cho chết đuối rồi.”
Bà ta vốn đang nghĩ, con trai có hơi lớn tuổi, lấy quà và lễ vật phong phú để ăn hỏi, hơn nữa nhà họ Trần bà ta là người thành phố, cũng đại khái là như vậy, nhưng khi gặp người trong thôn ở cổng làng bà ta mới biết được suýt chút nữa tìm một cái giày rách cho con trai, bà ta vốn dĩ muốn quay người rời đi, nhưng lại nghĩ nông dân nói chuyện có hơi thái quá, gặp một lần cũng không sao.
Bà ta cố gắng kiềm chế ghét bỏ, nhưng không nghĩ rằng một cái giày rách còn dám ghét bỏ con trai mình.
“Bà lão tôi khuyên bà nên tỉnh táo một chút, các người được phép bắt nạt người khác, lại không cho phép tôi nói thật?” Tần Nhược vốn dĩ cho rằng hai mẹ con này muốn máy may là có thể đi, kết quả lại nghe thấy bà lão này nhất định phải châm chọc cô.
Thật tốt.
“Tôi bị người ta ghét bỏ từ hôn, hai mẹ con các người còn vội vàng đến gặp?” Tần Nhược cảm thấy hai mẹ con này đã nhiều tuổi, cho dù Tiền Thị và người con trai nhà họ Trần có thái quá như thế nào, cũng không nói gì cô, nhưng bà lão này già mà không đứng đắn, nói chuyện không tích đức, vậy không trách được cô!”
“Con gái bà là con trời sao? Sống nửa đời người còn giả vờ mình là người trẻ tuổi cái gì, 46 tuổi lại bảo 40 tuổi, bà không thấy xấu hổ sao?”
Tần Nhược trực tiếp khai hoả: “Các người đã quên mình thành người thành phố như thế nào sao?”
Từ khi Tiền Thị tới huyện thành, đâu chịu nổi tức giận này, nháy mắt duỗi đầu ngón tay chỉ vào Tần Nhược tức giận đến mức run rẩy.
“Coo… Cô… Con gái nhà ai giống như cô không biết lớn nhỏ? Đồ thiếu dạy dỗ!”
Bị nhắc tới lịch sử gia đình, ánh mắt bà ta sắc bén, nắm lấy cánh tay con trai, cũng ngăn lời nói đến bên miệng của Trần Gia Bảo.
“Người tôn trọng người khác thì sẽ được người khác tôn trọng, trước kia bà từng hầu hạ tiểu thư nhà địa chủ, chắc hẳn đã từng đọc sách.” Một câu của Tần Nhược đã vạch trần lai lịch của bà ta: “Khẩu hiệu chính sách mà đảng ta đưa ra là đánh thổ hào giao đồng ruộng cho nhân dân cũng không sai, nhưng không phải là cái cớ để bà vong ân phụ nghĩa.”
“Bà họ Tiền, chủ mẫu bà hầu hạ cũng họ Tiền, một đứa trẻ không cha không mẹ bị vứt bỏ, được Tiền phu phân nhặt bà về cho bà một mạng sống, mặc dù nói là nha hoàn, nhưng bà và tiểu thư cùng nhau lớn lên, không chịu khổ không chịu tội, đối với muôn người ăn không đủ no mà nói, bà sống rất tốt, trước khi Tiền phu nhân chết, phó thác đứa trẻ mà con gái bà ấy sinh cho bà, xin bà bà quay người làm chủ nông nô cho cháu ngoại bà ấy một con đường sống, dù sao mạng của con trai Trần Gia Bảo của bà cũng là Tiền phu nhân tiêu tiền cứu trở về, nhưng bà đã làm cái gì?”
Theo lời Tần Nhược nói, sắc mặt Tiền Thị càng ngày càng trắng, cuối cùng cả người run rẩy: “Đi, con trai chúng ta đi, chúng ta bỏ máy may.” Bà lão nắm chặt tay con trai, đứng dậy muốn đi.
“Bà một mặt đồng ý lời thỉnh cầu của Tiền phu nhân, một mặt tố cáo bọn họ, thậm chí bà còn đưa cho em gái nhà chủ mấy đồng bạc để quy phục đảng, bảo người đàn ông của mình mang theo để ủng hộ đảng Tưởng Giới Thạch. Bà đã cướp đi mạng sống đứa con đáng thương kia của tiểu thư nhà bà, chủ tử và chủ mẫu bị bà làm cho tức chết, cuối cùng người đàn ông của bà thất bại, sau khi kiến quốc bà kéo con mình vào chính phủ, lấy vinh quang bán bạn cầu vinh năm đó thành người thành phố, thì ra bà cũng biết chột dạ.”