Đi đến chỗ ngoặt ở cổng lớn bên cạnh giếng, Tần Nhược dừng bước chân, quay người: “Đồng chí Trần, trước mắt tôi không có ý định lập gia đình, hy vọng anh hiểu rõ, cho dù nhà tôi nói với anh như thế nào, cuối cùng chuyện chung thân đại sự của tôi chỉ có thể do tôi làm chủ.”
Vẻ vui mừng trong mắt Trần Gia Bảo cứng lại, từ từ bình tĩnh, dừng mấy chục giây, hắn ta sắp xếp lại ngôn ngữ mới mở miệng: “Tôi cũng không ghét bỏ những chuyện trước đó của cô, mặc dù mẹ tôi yêu cầu nghiêm khác có thể sẽ hơi để ý, nhưng… Nhưng tôi nguyện ý vì cô mà đi thuyết phục mẹ.”
“Tôi cũng không ngại cô buôn bán đầu cơ trục lợi, sau khi kết hôn cô có thể an phận ở nhà hưởng phúc là được.” Trần Gia Bảo cười thẹn thùng: “Năm nay tôi bốn mươi tuổi, mặc dù tuổi tác có lớn hơn cô một ít, nhưng mẹ tôi nói tuổi càng lớn càng thường người, chủ nhà phải ổn trọng một chút.”
“Tôi có hộ khẩu trong thành, nhà ở nhà tầng, nhà vệ sinh cũng là bồn cầu xả nước, buổi tối không cần đi vệ sinh trong chậu, cũng không phải nửa đêm sờ soạng đi hố xí, tôi còn là công nhân xưởng giày da, bây giờ là tổ trưởng phân đội hai, mỗi tháng có ba mươi tệ tiền lương, hy vọng cô suy xét kỹ một chút.”
Trần Gia Bảo nhớ tới lời hôm qua mẹ nói, trong lòng càng thêm tự tin, mặc dù Tần Nhược tuổi trẻ cũng xinh đẹp, nhưng cơ thể yếu ớt không thể lao động, lại là cô gái nông thôn chưa thấy việc đời gì, hắn ta chẳng qua tuổi tác chỉ hơi lớn một chút, mẹ nói rất đúng, sau khi hắn ta và đồng chí Tần Nhược xây dựng gia đình trở thành bạn lữ cách mạng, hắn ta nguyện ý yêu thương cô.
Giờ phút này, Tần Nhược có hơi nghi ngờ tiếng mẹ đẻ của mình rốt cuộc là tiếng Hán hay không có nghĩa.
Không nghĩ tới phỏng đoán lúc đó thế mà thành thật, người này đúng là mẹ bảo sao nghe vậy, vậy mà giới thiệu cho cô.
“Những chuyện trước đó của tôi?” Tần Nhược quyết định biết rõ ràng trước, đây là có chuyện gì.
“Tôi và mẹ tôi tới cửa thôn, gặp một chị gái trong thôn, cô ấy nói với chúng tôi chuyện của cô một chút, chuyện thanh niên tri thức trong thôn từ hôn với cô tôi không ngại, cô với con trai nhà đại đội trưởng…” Nói tới đây, Trần Gia Bảo nhịn xuống chua xót trong lòng nói: “Chuyện quá khứ tôi không nhắc lại, tôi không chê cô, nhưng tôi hy vọng sau khi chúng ta kết hôn cô có thể an phận sống thật tốt, máy may đã dọn đến nhà cô, ngày hôm qua tôi còn muốn mua thỏ hoang, kết quả gặp đồng chí Tần Nhược, cũng đủ thấy hai ta có duyên phận.”
Chị gái ở thôn này không cần đoán cũng biết là Ngưu Diễm Nga.
Tần Nhược giật mình, nói: “Vậy nếu cùng anh lập gia đình, tôi không làm việc tôi làm cái gì?”
Trong lòng Trần Gia Bảo thả lỏng, quả nhiên, điều kiện của hắn ta rất được ưa chuộng ở nông thôn.
“Cũng không cần làm việc gì nặng, chủ tịch nói nhiều người nhiều sức mạnh, nhà tôi chỉ có một mình tôi là con trai, mẹ tôi nói đơn thân sức mỏng, cô sinh ba đứa con trai, làm việc nhà ngày ba bữa cơm, buổi tôi rửa chân cho mẹ tôi, cũng không làm việc gì, biết người nhà quê chịu nhiều khổ sở, chờ đến khi chúng ta kết hôn sẽ để cô hưởng phúc.”
Tôi cmn nhà anh hưởng phúc!
“Đó là mẹ anh, xin anh chú ý lời nói.”
Nghe được lời muốn nghe, Tần Nhược mở mang tầm mắt cũng không có ý định nói nhảm, trực tiếp nói thẳng.
“Anh nói những chuyện trước đó của tôi, người khác nói cái gì anh nghe cái đó?” Tần Nhược cười lạnh: “Người khác nói anh trộm giày da trong xưởng giày, anh có nhận hay không?”
“Còn có, tuổi lớn một chút quả thật biết thương người, nhưng những người sống nửa đời chỉ biết lừa người khác!”
“Phúc khí này giữ lại cho mẹ anh, tôi không cần.” Tần Nhược nhìn sắc mặt hắn ta nhanh chóng lạnh xuống, tiếp tục nói: “Về phần máy may, ai nhận thì bảo người đó gả, còn có, tự cho mình là đúng là nguy hiểm nhất.”
“Tôi không có bất kỳ kỳ thị gì với người lớn tuổi, nhưng tôi ghét nhất loại đàn ông mẹ bảo sao nghe vậy, đặc biệt là đàn ông lớn tuổi nghe lời mẹ, tôi không thiếu cha, cũng không thiếu tổ tông, xin anh và mẹ anh tự trọng, ai đồng ý thì anh đi tìm người đó.”
“46 thì 46, còn nói 40 tuổi, tuổi mụ cũng đã 47.” Tần Nhược cười trào phúng, chọc thủng lời nói dối của hắn ta, cuối cùng thương hại nhìn hắn ta: “Đừng nói tôi bị oan, cho dù tôi có quan hệ gì với mười tám người đàn ông, với điều kiện ưu việt này của anh vẫn nên chờ đồng nam đồng nữ đi, người phàm không hưởng được cái phúc này.
Ngày hôm qua vừa thấy Tần Nhựợc đã biết đối tượng này theo chủ nghĩa đại nam tử, nhưng trước đó hai người không có giao tiếp gì, cô cũng không tiện nói thẳng từ chối bảo hắn ta đừng đến, cho nên chỉ có thể từ chối giao dịch với hắn ta để giảm bớt liên quan không cần thiết.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay, tên Trần Gia Bảo này cho cô một bất ngờ đến như vậy.