“Là tôi.” Tần Nhược nhẹ nhàng cong môi: “Năm tuổi dẫm lên ghế rửa bát, làm vỡ một cái bát sứ nứt, bà dùng củi đang đun đánh tôi, hai ngày cũng không cho tôi ăn một miếng cơm.”
“Trước khi tôi mười tuổi, trong thôn ăn chung nồi, tôi ăn canh trong suốt đến mức có thể soi được bóng người, những thứ bên trong bát bà đều cho Tần Kiến, khi đó tôi còn nhỏ không kiếm được điểm công tác, miễn có ăn là được.”
Trong mắt Tần Nhược hiện lên vẻ hoài niệm, cô nghĩ đến cha mẹ cô, cha mẹ cô yêu cô rất nhiều, sao để cô chịu qua loại tội này.
“Mười hai tuổi tôi đi xuống hạ du sông Lăng giặt đồ, không cẩn thận để một chiếc khăn gối bị nước cuốn trôi, sau khi về nhà bà véo lỗ tai bắt tôi tới bờ sông tim, một chân đá tôi vào sông khiến tôi suýt chút nữa thì chết đuối.”
Trong sách Tần Nhược chỉ là một nhân vật mỏng manh trên giấy, một hàng chữ lạnh băng đã khắc sâu khổ sở và kết cục của cô, nhưng bây giờ, thế giới trong sách thành hiện thực, cô thành Tần Nhược có ký ức của nguyên chủ mới biết được, những cái đó chỉ là sơ lược, khi còn nhỏ nguyên chủ đã lớn lên như thế nào.
Trước lời nói của Tần Nhược, Diêu Đại Thuý không còn lời gì để nói, trên mặt Lư Phương cũng ngượng ngùng, suy đoán trong lòng cũng biến mất.
“Bà nói tôi có phải con gái của bà hay không, tôi cũng muốn hỏi, chẳng lẽ tôi phải nhẫn nhịn chịu đựng bà tra tấn cả đời mới tính là con gái của bà hay sao?”
Đối mặt với chất vấn của Tần Nhược, trên mặt Diêu Đại Thuý cũng không có áy náy, chỉ trừng mắt nhìn con dâu Lư Phương một cái rồi xoay người rời đi, đều là Lư Phương nói lừa bà ta, những ký ức đó rõ ràng là con gái bà ta, không có bất kỳ giả dối nào.
Tần Tiểu Bảo nhận thấy bầu không khí nghiêm trọng cũng không khóc, Tần Kiến lạnh mặt rời đi cùng Lư Phương, phía trước căn phòng phía Tây Bắc lại khôi phục yên bình một lần nữa.
Tần Nhược nhếch môi mỉa mai, người nhà họ Tần đối xử với Tần Kiến như một quan chức cấp cao đeo vành vàng, chỉ cần cô là Tần Nhược, cho dù cô khác trước kia bọn họ cũng sẽ giúp đỡ che lấp cho cô, dù sao nếu cô bị thứ gì dơ bẩn bám vào người, người đứng mũi chịu sào vạ lây chính là Tần Kiến.
Ngày hôm sau, ngày hai mươi tháng tám, sáng sớm đã là ngày nắng.
Tần Nhược bị tiếng đập ngoài cửa đánh thức, cô không vui cau mày kéo cửa ra, vẻ mặt Diêu Đại Thuý vui mừng đứng ở cửa: “Nhược Nhược, đừng cáu kỉnh với mẹ, không có chuyện hai mẹ con giận dỗi qua đêm, đối tượng anh trai nhờ giới thiệu cho con đã tới cửa.”
“Nhanh rửa mặt rồi ra, tới cửa chính là khách, đừng để người ta đợi.” Trước khi Diệu Đại Thuý dặn dò hai câu mới rời đi.
Tần Nhược đứng tại chỗ nhìn bóng dáng vui vẻ của Diêu Đại Thuý đột nhiên cười, xem ra biểu hiện mấy ngày nay của cô không đủ để bà ta sáng mắt.
Cô rửa mặt rồi đi vào nhà chính, vừa mới vén mành, một người đàn ông hơi béo đột nhiên đứng dậy đã đâm vào tầm mắt, hai mắt khϊếp sợ nhìn cô. Hắn ta mặc một bộ vest màu xanh mới tinh, trên chân đeo một đôi giày nhựa màu xanh lục, mặc dù người dựa vào quần áo, nhưng quần áo mới cũng không che dấu được sự bối rối và khẩn trương trên mặt hắn ta.
Một bà già tóc bạc bên cạnh kéo hắn ta lại, lúc này Trần Gia Bảo mới như tỉnh khỏi mộng: “Cô, cô… Chào đồng chí Tần Nhược, tôi, tôi tôi… Tôi là Trần Gia Bảo.”
Người này không phải ai khác, đúng là người đàn ông thứ hai đến quầy hàng của cô mua thịt thỏ hoang, bây giờ mặc dù đã thay đổi quần áo có tinh thần hơn hôm qua, nhưng xương cốt quả thật đã 46 tuổi.
Trên bàn bát tiên nhà chính của nhà họ Tần có hai túi trứng gà, hai hộp quýt, còn có khoảng hai cân thịt heo mỡ, được buộc trong giấy dai và dây thừng, lộ ra một góc, ngụ ý chuyện tốt thành đôi.
Trên chiếc ghế cạnh bàn bát tiên, một bà già với mái tóc bạc trắng mặc một chiếc váy màu xanh lam, mái tóc bạc thưa thớt được chải kỹ càng búi thành búi sau gáy. Bà ta có nước da trắng nõn, nhưng xương mặt rũ xuống và nếp nhăn ở mũi khiến cho người ta có loại cảm giác nghiêm túc, bên dưới mặc một chiếc quần vải thô đen, mà trên chân có đôi bàn chân nhỏ chỉ bằng nửa lòng bàn tay người lớn được quấn một lớp vải buộc chân.
Đôi mắt có hơi vẩn đυ.c, từ khi Tần Nhược vào cửa đã được chào đón, trên dưới đánh giá cẩn thận một phen, ánh mắt bắt bẻ kia rất chân thật.
“Chào bà.”
Đối mặt với đánh giá bắt bẻ của bà lão, trên mặt Tần Nhược thản nhiên, chỉ nhướng mi, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào bà lão chưa kịp thu hồi ánh mắt, ánh mắt người sau đột nhiên co rụt lại, Tần Nhược thu ánh mắt sắc bén lại, nói với Trần Gia Bảo: “Đồng chí Trần, phiền anh ra ngoài một lát, tôi có lời muốn nói với anh.”
Trong mắt Trần Gia Bảo vui vẻ lại quay đầu nhìn về phía mẹ mình, bà lão gật đầu một cái, hắn ta mới cất bước đi theo Tần Nhược ra khỏi nhà chính.
Nhà chính chỉ còn lại hai vợ chồng Diêu Đại Thuý Tần Bỉnh Nghĩa và mẹ của Trần Gia Bảo, Lư Phương đã sớm khập khiễng đi phòng bếp nấu cơm, về phần Tần Kiến, thành phần tích cực sao có thể vì chuyện chung thân đại sự của em gái mà chậm chễ đốc thúc xã viên lao động.