Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Lão Đại Huyền Học Chỉ Muốn Thủ Tiết

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù Ngưu Diễm Nga là một người đàn bà đanh đá có tiếng ở trong thôn, nhưng mất nửa cái mạng mới đổi lấy được Khương Tiểu Bàn, đó là dùng mạng để yêu thương, thời buổi này cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ, trên người ai còn tích cóp ít mỡ, Tiểu Bàn kia cơ thể nhỏ chắc nịch, chính là Ngưu Diễm Nga và chồng dùng nhiều điểm công tác nuôi ra.

Cháu trai nhà bà ta mặc dù kém hơn Tiểu Bàn một ít, nhưng việc lấy một ít dầu và bột mì của người lớn để nướng hai chiếc bánh cho một em bé cũng không phải là vấn đề lớn.

Lư Phương vốn là người rải phân ở trong đội, cầm xẻng đi rải đống phân chuồng ở trên đồng, mặc dù có mùi hơi khó chịu nhưng không cần dùng tay, điểm công tác cao, hơn nữa còn không quá mệt mỏi, nhưng chiều nay đang êm đẹp cô ta lại bị trẹo chân, buổi chiều còn phải về sớm.

Nghe thấy giọng nói oán trách của mẹ chồng, sắc mặt cô ta vốn dĩ đã không tốt lập tức lạnh xuống: “Lời này của mẹ, con không muốn cho con trai con ăn thịt sao?”

“Là Nhược Nhược, không biết là ai đưa bánh nướng áp chảo cho cô ta, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, chọc cho Tần Tiểu Bảo chảy nước dãi, mẹ nói xem cô ta cũng thật là, thân là cô, cho cháu trai một hai miếng cũng không được sao, còn để cho nó nhìn thấy.”

Lư Phương hùng hùng hổ hổ, ngồi ở ghế nhỏ trước kệ bếp, chiếc quần xắn qua mắt cá chân bị sưng tấy, vết thương dính bùn xanh từ cây xương rồng, vừa đi vào phòng bếp thọc củi vừa oán giận Tần Nhược nhẫn tâm.

Diêu Đại Thuý sửng sốt, quay người nhìn căn phòng phía Tây Bắc đã đóng cửa, sờ đầu cháu trai đang muốn dỗ dành hai câu, Tần Tiểu Bảo lại gân cổ lên gào: “Con muốn ăn bánh nướng áp chảo! Cô có, bà đi xin cho con!”

“Được được được, bà đi xin cho con.” Diêu Đại Thuý dắt tay cháu trai, đi tới trước căn phòng phía Tây Bắc, vỗ nhẹ lên cửa: “Nhược Nhược, chị dâu con nấu cơm, chờ con ra cùng nhau ăn, con có thể chia cho Tiểu Bảo một ít bánh áp chảo được không?”

“Tôi không ăn cơm, bánh nướng áp chảo tôi mua ba đồng một cái, muốn ăn thì bỏ tiền.”

Tần Nhược không mở cửa, thái độ lạnh lùng hành xử theo mua bán phép công.

“Tôi nuôi cô lớn như vậy, một miếng bánh cô cũng đòi tôi tiền?” Diêu Đại Thuý tức giận đến mức khuôn mặt già đỏ bừng, ngực phập phồng nổi giận mắng: “Sao tôi mệnh khổ như vậy, sinh ra cái loại sói mắt trắng như cô.”

Tần Nhược ngồi trên giường đất, nghe Diêu Đại Thuý tức giận mắng đếm kỹ những lần nguyên chủ phải chịu tội trong trí nhớ, trong mắt là một mảnh đen kịt lạnh lẽo.

Lúc này Tần Kiến và Tần Bỉnh Nghĩa đúng vào cửa, người sau liếc nhìn về phía này, lặng lẽ xách cuốc đi tới. Tần Kiến cau mày đi tới, Tần Tiểu Bảo co người lại không dám khóc lóc.

“Đây là lại làm sao?”

“Còn không phải bản lĩnh của em gái anh sao, cũng không biết lấy được cái bánh nướng áp chảo ở chỗ nào cũng không thèm cho Tiểu Bảo, điều này không phải khiến mẹ mệt mỏi cả ngày còn tức giận sao.”

Lư Phương khập khiễng đi từ phòng bếp ra, nhàn nhạt nói một câu.

“Nếu không nghe lời cha sẽ đánh con!” Tần Kiến trừng mắt nhìn con trai một cái, tầm mắt lại nhìn về phía cánh cửa gỗ đang đóng: “Người trong thôn đều không muốn đến chuồng bò, cô lại rất tích cực, cha mẹ nhà mình không hiếu thuận lại vội vàng hiếu kính với một thành phần phản động, cô đi lại gần gũi với ông lão què chân kia không sợ người trong thông nói xấu hay sao.”

“Người khác nói xấu?” Tần Nhược kéo cửa ra, cao giọng nói với phòng bếp: “Sao anh không đi hỏi Lư Phương xem vì sao chân lại trẹo chân?”

Lư Phương nhớ tới buổi chiều êm đẹp đang cùng một người phụ nữ trong tổ nói chuyện công việc đột nhiên trẹo chân, trong lòng sợ hãi, trên mặt mang theo hai phần chột dạ, tám phần sợ hãi.

Cô ta vội vàng kéo chồng mình nhỏ giọng nói thầm một lúc, trong lòng càng hoảng loạn.

Cô em chồng này của cô ta từ khi được cứu đuối nước dưới sông Lăng lên có hơi tà môn!

“Không phải trước đó tôi nói rồi sao?” Tần Nhược không cần nghe chỉ cần nhìn sắc mặt Lư Phương cũng biết cô ta đang kiêng kị cái gì, cô cười nhạo một tiếng: “Tôi đã nói nếu mạng lớn có thể nói xấu sau lưng tôi, bây giờ mới chỉ là trẹo chân, lần sau cô còn tiếp tục, có thể không chỉ là trẹo chân.”

Dù sao thì Tần Kiến và Diêu Đại Thuý cùng Tần Bỉnh Nghĩa có quan hệ huyết thống với Tần Nhược, bên ngoài nghị luận về Tần Nhược bọn họ cũng thấy xấu hổ, bởi vậy cũng không nói ra nói vào Tần Nhược, nhưng Lư Phương không giống như vậy, mấy ngày nay bị cô em chồng này làm cho tức giận, vốn dĩ tính thích buôn chuyện phát tác, đủ loại tin đồn bẩn thỉu hôi hám đều nhằm lên người Tần Nhược.

Lúc ấy Tần Nhược ở hiện trường Trương Ái Hoa nhảy đập đã đưa ra lời tiên tri nhỏ, bất cứ ai có mặt lúc đó dám bàn tán sau lưng cô đều phải chịu bài học nhỏ, ví dụ như bong gân ở chân, vết sưng trên trán, đau răng hay đau đầu.

Mặc dù đây chỉ là pháp thuật nhỏ nhưng lại có hiệu quả lớn, chân của Lư Phương bị trẹo, chắc chắn cô ta lại bịa đặt tai tiếng mới cho Tần Nhược.

“Cô… Cô có còn phải con gái Tần Nhược của tôi không?”

Ánh mắt Diêu Đại Thuý sợ hãi, trong lòng cũng không yên tâm, đừng bảo bị nhiễm thứ gì dơ bẩn dưới đáy nước.
« Chương TrướcChương Tiếp »