Rõ ràng mới là cô gái nhỏ hai mươi tuổi, mềm mại lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao lại sinh ra ở một gia đình như vậy.
Hai người im lặng ăn cơm, Tần Nhược ăn no tâm trạng rất tốt, bỏ bảy tệ hai đồng mời ăn nhân cứu mạng một bữa ăn ngon, rất tiết kiệm, Hạ Quân Kiếm cũng không phải là người nói nhiều.
Ra khỏi thành lại đến cây hoè một lần nữa, một chiếc xe đạp phóng nhanh qua, vốn dĩ đã đi ngang qua chỗ bọn họ, đột nhiên người trên xe đạp phanh xe, chân trái chống xuống đất dừng xe: “Tần Nhược? Sao em lại ở chỗ này?”
Người đến là La Ái Quân, làm việc ở trạm hạt giống trong huyện thành, ngày thường nếu hắn không muốn về nhà đều ở nhà bố vợ, hôm nay là chủ nhất, hắn phải về thôn Thanh Hà một chuyến, bởi vì Triệu Hãn Thanh kết hôn, hắn cũng có ý tham dự, hắn luôn tốt những việc này.
Không đợi Tần Nhược trả lời, ánh mắt hắn dời sang Hạ Quân Kiếm ở bên cạnh, chỉ liếc mắt một cái đã trở về trên người Tần Nhược, nói với cô: “Đi, anh đưa em về, thôn chúng ta cũng có xe đạp, việc nhỏ này không cần làm phiền người khác.”
Anh cái nhà anh!
Ánh mắt Tần Nhược chợt loé lên tia lạnh lẽo, trong lòng cô cười lạnh, người trên sổ đen báo thù của mình, cũng dám dõng dạc xưng anh.
“Không cần.”
Bị từ chối sắc mặt La Ái Quân có hơi khó coi, hắn luôn cảm thấy Tần Nhược thay đổi, đã từng là cô gái ngoan ngoãn, mặc dù có hơi ngốc nghếch, ngày đó Trương Ái Hoa nhảy đập, cô nói những lời này quả thật không giống như lời cô có thể nói ra, nghe nói còn tát Ngưu Diễm Nga một cái.
Nhưng đừng bảo là người đào than đá bên cạnh này dạy hư.
“Tần Nhược thanh danh của em…” La Ái Quân không có ý tốt liếc nhìn Hạ Quân Kiếm một cái, nói: “Nếu em lại ngồi xe đạp của đồng chí này trở về, đối với em cũng không phải chuyện tốt gì.”
“Không cần, cho dù tôi đi bộ về cũng không lâu.” Ý ngoài lời là cho dù cô đi bộ về cũng không ngồi xe của La Ái Quân.
Thanh danh của cô như thế nào người khác có thể không rõ, nhưng tên đầu sỏ gây tội La Ái Quân này có thể không rõ sao? Tần Nhược nhịn tức giận, lời nói bên miệng nuốt xuống, cô ở trước mặt người chồng mà cô chọn là cô gái nhỏ tính tình mềm mại ôn nhu, cũng không thể chửi bậy.
Huống hồ, cũng không thể để La Ái Quân cảnh giác, nếu không sao cô còn có thể báo thù?
Dù sao đột nhiên không kịp phòng ngừa mới kinh ngạc sao.
La Ái Quân hừ lạnh một tiếc, nhấc chân trái lên dẫm bàn đạp ra sức đạp đi, hắn đã xác định, người đào than đá này đã quyến rũ Tần Nhược khiến cô trở nên hư hỏng, hắn phải dùng thủ đoạn đuổi người này ra khỏi thôn.
“Lên đi, tôi đưa cô quay về thôn.” Hạ Quân Kiếm thu ánh mắt lại nhìn về phía Tần Nhược.
“Vậy, vậy phiền anh Hạ đưa tôi đến chỗ bờ sông Lăng rồi thả tôi ở đó.” Tần Nhược giải thích: “Thanh danh của tôi không tốt, không thể liên luỵ đến công nhân lao động danh dự.”
Sông Hà cách thôn Thanh Hà khoảng ba km.
Hạ Quân Kiếm cong khoé môi cười một cái: “Một người đàn ông lớn như tôi thì sợ cái gì, chúng ta đi đứng ngay thẳng, bầu không khí của những người trong thôn không tốt, cô không phải khổ trong lòng, cô cũng không làm gì sai cả.”
Dù sao anh cũng chỉ là một người ngoài thôn đi ngang qua, nếu không phải vết thương trên người ngâm nước phải trở về muộn hơn khỏi chọc tức mẹ, bây giờ anh đã rời đi, anh không có cách nào thay đổi cái nhìn của những người trong thôn, chỉ có thể cố gắng an ủi người bị hại trước mắt này.
“Cô đừng sợ, khi đến cửa thôn cô đi vào trước, thuận tiện đi dạo trên núi, mấy ngày nay nằm lâu xương cốt đã tê rần, một giờ sau tôi lại vào thôn.”
“Vậy, vậy phiền anh Hạ.” Tần Nhược cong môi cười ngượng ngùng, ngồi lên ghế sau xe đạp anh, hai tay quy củ nắm lấy dưới yên xe, im lặng không một tiếng động, an tâm nhìn tấm lưng rộng rãi của người đàn ông trước mặt, cảm nhận được làn gió mang hơi ấm thổi qua má
Đến khi cách thôn Thanh Hà khoảng một km, Hạ Quân Kiếm dừng xe đạp sang bên: “Tần Nhược, cô đi về trước đi, một km này cô tự đi bộ về.”
“Cảm ơn anh Hạ.”
Dưới hoàng hôn, mặt của Tần Nhược bị mặt trời phơi đến đỏ bừng, trên người cô mặc một bộ quần áo màu xám rộng cũ nát, chân đeo giày vải có vài vết thủng, nhưng tất cả đều không thể làm bớt đi vẻ đẹp của cô.
Giống như một món đồ sứ tinh xảo được nung trong lò nung gạch vụn, cho dù bị đống gạch nát che khuất vẻ đẹp cao quý, luôn có một ngày bụm bặm tan đi và ánh sáng chiếu rọi rực rỡ.
“Trở về đi.”
Hạ Quân Kiếm liếc nhìn túi vải treo trên tay lái, nhìn theo bóng cô đi xa lúc này mới quay người đẩy xe đạp lên núi.
Sau khi Tần Nhược vào thôn, đế chuồng bò dưới chân núi trước, cưỡng ép để lại năm cái bánh nướng áp chảo cho thầy Lạc, sau đó mới quay về nhà họ Tần.
Cô gặp Tần Tiểu Bảo mới đi chơi ở bên ngoài về ở cửa, Tần Nhược cũng không quan tâm lập tức trở về phòng nhỏ của mình, về phần ánh mắt Tần Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào túi giấy dầu trong tay cô thèm đến nhỏ dãi, cô cũng không để ý đến.
Tần Tiểu Bảo kéo áo Diêu Đại Thuý mới đi làm về, khóc lóc đòi ăn bánh: “Bà, con muốn ăn bánh nướng áp chảo! Còn thả rất nhiều hành và lạc trên bánh!”
Diêu Đại Thuý không hiểu ra sao đến gần phòng bếp, oán trách nói: “Tiểu Bảo muốn ăn bánh nướng áp chảo, Tiểu Phương buổi tối con nướng thêm hai cái bánh, một cái cho quả trứng vào, chắc hôm nay Tiểu Bàn kia lại khoe khoang, cũng không thể để cháu trai mẹ chịu thiệt được.”