Chương 29

Nếu gặp gỡ, vậy cô sẽ không buông tha cho loại cặn bã này, vốn dĩ cô định dùng một lần giải quyết, nhưng Hạ Quân Kiếm xuất hiện, đúng lúc anh đưa Hà Tam đến cục công an cũng đỡ phiền phức cho cô.

Khoảng một giờ sau, mặt trời lên cao, Tần Nhược giơ tay che trán liếc nhìn mặt trời, sắp mười hai giờ, cành lá dày rậm của cây hoè cũng không che đường ánh nắng nóng rát xuyên qua khe hở của cây lá.

“Buổi tối các người tự trở về, đừng gây ra chuyện xấu gì.”

Tần Nhược nói với cây hoè, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Hạ Quân Kiêm. Cô đứng lên, trên mặt nở nụ cười, không khỏi đi lên phía trước mấy bước đón anh.

Trong lòng Tần Nhược thầm khen ngợi một loạt biểu hiện mê muội của mình!

Hạ Quân Kiếm bước dài mấy bước đến trước mặt, thấy vậy sắc mặt nghiêm túc cũng hoà hoãn hơn: “Đừng vội đi, tên Hà Tam kia quả thật có vấn đề lớn.”

Anh đưa người đến cục công an, vừa nghe thấy ý đồ của hắn ta, đồng chí ở cục công an vốn dĩ không để trong lòng, côn đồ cướp bóc dạy dỗ một hai câu rồi nhốt lại hai ngày là được, dù sao cướp bóc cũng chưa thành, nhưng tên Hà Tam lại ồn ào muốn gặp cục trưởng cục công an, chờ đến khi thấy người, giống như điên cuồng bắt đầu khai ra hành vi phạm tội bản thân bởi vì cướp 31 tệ 8 đồng mà ra tay gϊếŧ người, hai tên côn đồ còn lại vừa thấy đã choáng váng, sau đó bắt đầu nhận hành vi sai trái của mình.

Vụ án xác chết không rõ ở thành tây được giao một năm còn chưa được giải quyết, cục trưởng ban đầu không kiên nhẫn thấy chiến tích đưa đến tay, một đường nhiệt tình tiễn anh ra cửa.

Sợ cô gái nhỏ sợ hãi, Hạ Quân Kiếm không nói thẳng chuyện Hà Tam gϊếŧ người chôn xác, đột nhiên, anh dừng bước chân, quay người nhìn Tần Nhược: “Chuyện của Hà Tam, làm sao cô biết được?”

“Chính hắn nói đã từng gϊếŧ người bảo tôi thành thật một chút.” Tần Nhược đã sớm nghĩ kỹ rồi trả lời: “Có thể là muốn làm tôi sợ, nhưng hắn ban ngày ban mặt muốn cướp tiền của tôi, chắc chắn không phải người tốt.”

Hạ Quân Kiếm gật đầu, từ bỏ nghi ngờ trong lòng: “Buổi sáng cô đã ăn chưa?”

Nhắc tới ăn, Tần Nhược mới vô thức nhớ tới bụng đã đói quá mức, cô lắc đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt phơi đến đỏ bừng, ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng lên: “Anh Hạ, hôm nay tôi mua mấy cái bánh nướng áp chảo rất ngon.”

Nói xong cô muốn thảo dây thừng và giấy dầu lấy bánh ra ăn, Hạ Quân Kiếm đè tay cô lại: “Đi, dẫn cô đi ăn bánh bao thịt.” Giống như sợ Tần Nguyệt từ chối, anh lại nói bổ sung: “Hôm nay vì nhân dân bắt được một con sâu làm rầu nồi canh, đồng chí Tần Nhược cũng có công lao, chúng ta ăn một bữa thật ngon rồi trở về.”

Sau khi Hạ Quân Kiếm nghe ngóng mới biết được, cô gái trước mắt sống ở thôn Thanh Hà như thế nào, chịu không nổi những lời soi mói bàn tán đó, nhìn mái tóc ngắn hỗn loạn và đôi mắt thanh thuần của cô, trong lòng anh thở dài, nếu anh có em gái ngoan ngoãn như vậy, nhất định sẽ yêu thương hết mực, sao có thể ép cạo đầu của cô.

“Được thôi.” Tần Nhược lên tiếng, lại bướng bỉnh nói: “Nhưng tôi muốn trả tiền, anh Hạ không được tranh với tôi, nếu không tôi sẽ không đi.”

Cô móc 28 tệ từ trong túi ra, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: “Tôi bán thỏ kiếm tiền, anh Hạ.” Nói xong, cô dường như nghĩ tới cái gì, vội vàng giải thích: ‘Tôi biết lén lút mua bán là đầu cơ trục lợi là hành vi không tốt, nhưng tôi quá nghèo, anh đừng ghét bỏ tôi, được không?”

“Không chê cô.” Hạ Quân Kiếm cười khẽ: “Bất kỳ nhân dân lao động tự lực cánh sinh đều đáng kính nể.” Anh quay người đẩy xe đạp, quay đầu nói với Tần Nhược: “Đi thôi.”

Tần Nhược gật đầu, đi bên trái Hạ Quân Kiếm, hai người sóng vai quay đầu lại đi về hướng trong thành.

Hai người gọi hai bát canh thịt bò và bốn cái bánh bao nhân thịt ở một tiệm cơm quốc doanh, một bát canh thịt bò giá 2 tệ 8, thịt bò trộn lần miếng củ cải hầm, đầy một bát lớn, một cái bánh bao thịt 4 đồng tiền, thịt heo trộn lẫn củ cải, vỏ mỏng nhân dày, cắn một miếng dầu và nước sẽ chảy ra.

Tần Nhược vừa mới cắn một miếng bánh bao, đột nhiên dừng động tác lại nhíu mày, cô quên mất, thời buổi này mọi người đều thích ăn thịt mỡ béo ngậy, cô không ăn được một miếng thịt mỡ nào.

Cô cố gắng hít sâu hai lần mới có thể nuốt miếng bánh bao kia xuống, niên đại thiếu quần áo thiếu đồ ăn, mỗi miếng ăn và thịt đều rất quý giá, cô nghẹn đến mức hốc mắt đỏ bừng thậm chí còn nổi lên nước mắt sinh lý, mới có thể hoà tan cảm giác ghê tởm trong miệng.

“Sao thế? Nong sao?” Hạ Quân Kiếm ngẩng đầu, dừng đũa lại hỏi cô.

“Không có.” Tần Nhược đẩy đĩa đựng hai chiếc bánh bao đến trước mặt anh: “Anh Hạ, anh ăn đi, tôi trời sinh dạ dày yếu không thể ăn thịt quá dầu mỡ.”

Hạ Quân Kiếm nhíu mày, anh nghe nói Tần Nhược suýt chút nữa không sống nổi qua nạn đói năm tám lăm kia, nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, đang muốn nói chuyện lại thấy cô cười với anh một cái, miệng nhỏ cắn một miếng bánh bao lập tức uống một hớp canh thịt bò mới có thể cưỡng ép mình ăn hết cái bánh trong tay.

Một câu không thích ăn thì đừng ăn bị nghẹn ở cổ họng, trong lòng Hạ Quân Kiếm nghẹn muốn chết.