Một đường lắc lư ra khỏi thành, người qua đường càng ngày càng ít, Tần Nhược cố ý dừng chân lại một lần thắt lại nút giống như sắp tụt ra ba người đi theo phía sau cô cũng hoảng loạn dừng chân, mấy giây sau mới phản ứng lại, dường như không có việc gì giả vờ như cùng đường.
Nhìn thấy cây hoè lớn ở phía xa cửa thành, ba tên ngu ngốc này còn chưa ra tay, Tần Nhược ngước mắt nhìn, dưới cây hoè lớn hình như có người, cô quay người đi về phía con đường phía đông của cây hoè lớn.
Tiếng bước chân phía sau rõ ràng cũng gấp gáp hơn, dường như sắp ra tay.
Sau khi đi ngược lại còn đường lớn, cây cối thấp thoáng trên đường nhỏ, sau lưng Tần Nhược truyền đến âm thanh không có ý tốt: “Em gái, gần đây anh trai đang khó khăn, cũng đúng lúc đói bụng, em để lại cho chúng ta ăn đỡ đói?”
Ngay sau đó, ba người đàn ông nở nụ cười lưu manh đi tới gần trước mặt Tần Nhược.
Ở niên đại nào cũng không thiếu những tên chơi bời lêu lổng, thời kỳ sản xuất lao động tập thể những năm 70, đặc biệt có nhiều người cặn bã, lười biếng lao động.
“Được thôi.” Tần Nhược quay người: “Chỉ sợ các anh có gan nhưng không có mạng!” Nói xong, một lá bùa ngự quỷ ở đầu ngón tay đang muốn bắn ra, đột nhiên, trong tầm mắt lại xuất hiện một bóng người có thân hình cao lớn.
Người tới không phải ai khác, đúng người người chồng mà trong lòng Tần Nhược muốn chọn để thủ tiết Hạ Quân Kiếm.
Tần Nhược im lặng buông ngón tay xuống, trên mặt cũng nhanh chóng hiện lên vẻ sợ hãi, chạy tới phía Hạ Quân Kiếm: “Anh Hạ!”
Đến khi chạy đến trước mặt, hai tay cô nắm lấy cổ tay áo Hạ Quân Kiếm, sợ hãi run rẩy, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Bọn họ… Bọn họ muốn cướp bánh của tôi.”
Đâu chỉ là muốn cướp bánh… Trong lòng Hạ Quân Kiếm thở dài, thật là một cô gái đơn thuần, may mắn mắt anh tinh nhìn thấy.
“Đừng sợ.” Hạ Quân Kiếm bảo vệ người ở phía sau, nhìn về phía ba tên côn đồ kia, lạnh lùng nói: “Còn không mau cút đi?”
Tuổi của ba tên này cũng không lớn lắm, người đứng đầu nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hai tên khác có lẽ mới hai mươi tuổi, ba người kiêng kị đánh giá Hạ Quân Kiếm, liếc mắt nhìn nhau, tiền trong túi cô gái này thật sự mê người, dáng người sắc đẹp cũng đủ mê hoặc, nhưng người đàn ông cao to xen vào việc của người khác này giống như không giống người tốt.
“Anh Hạ, người này từng gϊếŧ người.”
Tần Nhược nắm vạt áo của Hạ Quân Kiếm, giống như có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh, ló đầu từ phía sau ra chỉ vào người đàn ông dẫn đầu nói: “Người này, chỉ một mình anh ta!”
Người dẫn đầu tên là Hà Tam, nghe thấy Tần Nhược đột nhiên nói như vậy không kịp phòng ngừa có thể viết hai chữ chột dạ ở trên mặt, mấy giây sau mới phản ứng lại: “Cô nói bậy!” Ngay sau đó hắn ta cắn răng, nói với hai người anh em khác: “Trên người cô gái kia có mấy tệ, đủ để chúng ta ăn sung mặc sướиɠ nửa tháng!”
Hạ Quân Kiếm nhận ra vẻ chột dạ trên mặt Hà Tam, sắc mặt anh lạnh lùng: “Lùi lại.” Nói xong, anh quay đầu lại nhìn trấn an Tần Nhược một cái, sau đó đẩy người về phía sau, lao về phía ba người đàn ông với vẻ mặt hung dữ đang nhào lên.
Hà Tam chỉ cao 1m75, hai người còn lại một người có thể cao hơn một ít, một người khác cũng chỉ 1m7, Hạ Quân Kiếm cao 1m9 rất có ưu thế với bọn họ.
Anh dùng một nắm tay vặn nắm đấm của Hà Tam, lực trên tay khiến hắn ta loạng choạng, sau đó anh ném hắn ta qua vai, rơi “bụp” một tiếng xuống đất. Hai người còn lại cũng bị anh đạp ngã trên đất.
Chỉ với ba chiêu Hạ Quân Kiếm đã thu thập được ba người này, Hà Tam rơi xuống khá nặng, giống như con cóc ghẻ bị bánh xe đè qua dẹp lép, quỳ trên đất nhất thời không đứng lên được, còn không quên mở miệng nói lời hung dữ: “Các người chờ cho tôi, lò gạch của lão tử ở huyện thành có người!”
Lò gạch có người? Thật là niên đại thuần phác, một tên ăn chơi lêu lổng nói lời doạ nạt hậu thuẫn phía sau của mình cũng mộc mạc như vậy.
“Tần Nhược, cô đợi tôi ở dưới gốc cây hoè trên đường lớn, trên đường lớn người đến người đi không có người dám có ý xấu.” Hạ Quân Kiếm quay người nhìn Tần Nhược, giải thích: “Tôi đưa ba người này đến cụ công an, sau đó cùng cô quay về thôn.”
Tần Nhược ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt đi theo Hạ Quân Kiếm đi ra con đường nhỏ tới cây hoè, một chiếc xe đẹp Đại Giang 28 dựng dưới tàng cây, trên tay lái còn treo túi xách vải bạt màu xanh quân dội.
“Tôi giúp đội trưởng La ít việc, xe đạp là ông ấy cho tôi mượn, cô ở chỗ râm mát dưới tàng cây chờ tôi.”
Hạ Quân Kiếm giải thích xong, đưa ba người rời đi, Hà Tam không giãy giụa, hắn ta cười lạnh một tiếng: “Tôi không gϊếŧ người, đến cục công an tôi còn muốn tố cáo anh tội cố ý gây thương tích cho tôi!”
Tay phải Tần Nhược cầm một cành hoa lan, nhẹ nhàng bắn về phía Hà Tam, bên môi nở một nụ cười nhạt yên tâm ngồi dưới tảng đá to dưới tán cây.
Kẻ ăn chơi như Hà Tam chỉ cần chịu một bài học, nhưng trên người hắn ta cõng nợ mạng người, đường nhân quả ở ấn đường đã biến thành màu đen, về phần nguyên nhân, đúng lúc xác minh ở trên cung tiền tài, thấy tiền tài động tâm, chuyện coi cô như dê báo theo dõi để cướp bóc cũng không phải lần đầu tiên làm, cô có thể chạy thoát khỏi móng vuốt nhưng người khác lại chưa chắc.