Chương 27

Mặc dù bây giờ có chủ trương phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời, nhưng ý nghĩa chân chính về bình đẳng nam nữ ở thời đại này không có, một cô gái như Khương Vọng Vân có thể có được thành tựu này, có thể nói là khá lợi hại.

Nếu con đường kia của Hạ Quân Kiếm không thông, cô còn có rất nhiều cơ hội tới chợ tây bày quán, có thể tiếp xúc với nơi như thế này cũng không thể nào lỗ.

Đương nhiên, Tần Nhược gọi Khương Vọng Vân vì một nguyên nhân khác, tất nhiên kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

“Em gái tuổi không lớn, nhưng lại biết khá nhiều.” Khương Vọng Vân cong môi cười, vẻ cảnh giác trong mắt biến mất: “Hai con thỏ này, ba mươi tệ tôi muốn.”

Khương Vọng Vân nhìn cô: “Nếu em gái chó ngáp phải ruồi đoán đúng, đây chỉ là một nửa tiền cọc, lần gặp mặt sau sẽ trả hoàn toàn, em gái sau này bày quán không chỉ không thu phí, cũng sẽ được giảm giá 20% món đồ mình thích.”

Cô ta nói, lại cười nhẹ một tiếng: “Nếu không đoán đúng, vậy về sau địa bàn của tôi, em gái vẫn đừng đến thì tốt hơn.”

Ánh mắt Tần Nhược chợt loé, cô quấn chặt túi da rắn quanh hai con thỏ rừng, sau đó đưa cho cô ta, nhìn thẳng vào Khương Vọng Vân, khoé miệng mỉm cười: “Tiện nghi này của chị gái, em nhất định lấy rồi.”

Khương Vọng Vân sảng khoái nhận thỏ hoang đã được quấn trong túi da rắn, lấy ba phiếu giảm giá lớn màu đen đưa cho cô, sau đó quay người đi về phía quầy hàng sâu bên trong.

Tần Nhược nhìn về phía quầy hàng cuối phía tây, không có ai, huống hồ gặp gỡ Khương Vọng Vân là chuyện ngoài ý muốn, cô cũng không do sự, rút một tờ mười tệ cầm trong tay, nhét chặt số tiền còn lại vào túi rồi đi về phía cô bán bánh áp chảo cách quầy hàng của mình khoảng hai mươi mét.

“Dì à, bánh áp chảo này bán như thế nào?”

Trong khoảng thời gian một tuần xuyên vào cho đến bây giờ, Tần Nhược chưa ăn qua ít cơm và mì nào, bát canh ở chỗ thầy Lạc trong đến mức có thể thấy được bóng người, may còn có thỏ nướng khoai lang nướng linh tinh để bổ sung, nếu không có lẽ cô đã chết đói.

Bây giờ có tiền, mua một ít bánh áp chảo an ủi một chút bụng của cô và thầy Lạc.

Ở quầy hàng trước mặt, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đang xếp một chồng bánh mềm mại, vàng ươm lên một tờ giấy dầu hình vuông. Càng đến gần, mùi thơm của hành cắt xộc vào mũi, mỗi chiếc bánh chỉ to bằng hai lòng bàn tay, được cán thành hình tròn, kết cấu từng lớp trên bề mặt giống như những chiếc bánh ngàn lớp được ép bằng máy sau này, mỗi chiếc bánh chỉ mỏng bằng hai tờ giấy A4.

Dì bán hàng cũng là người sạch sẽ, trên mặt đất có một túi da rắn, trên túi có một tờ giấy dầu, mà bánh chẻo được xếp chồng lên tờ giấy, thậm chí bánh chẻo còn được phủ một lớp màn che, khi có người hỏi, bà ấy mới mở màn che lên cho người ta nhìn.

“Bánh được làm từ loại bột mì trắng thượng hạng, nấu qua đêm rồi nương trong dầu hạt cải.” Dì bán hàng nhìn cô một cái: “Một cái ba xu, mua bốn cái lấy của cháu một tệ.”

Giá này Tần Nhược cũng không biết là đắt hay rẻ, nhưng cô nhớ mơ hồ bánh bao hấp bằng bột mì trắng thủ công do nguyên chủ trong truyện làm chỉ có giá hai xu một chiếc, so với ba cái bánh kia chắc chắn sử dụng nhiều bột hơn.

Thấy Tần Nhược đắn đo, dì bán hàng rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói: “Còn rải hành thái, giá cả quả thật không tính là rẻ, nhưng bánh của tôi có hương vị rất ngon.”

“Vậy dì cho tôi hai tệ tôi nếm thử.”

Tần Nhược đưa tiền cho dì bán hàng, khuôn mặt mang theo nếp nhăn của bà ta lập tức nở một nụ cười tươi như hoa, đáp lại: “Ừ, dì gói vào giấy dầu cho cháu.”

Bà ta đếm tám cái bánh áp chảo, hơi do dự, nhìn cách ăn mặc của Tần Nhược, lại bỏ thêm một cái, cộng lại là chín cái, gói lại trong giấy dầu, khi đưa tiền lẻ cho cô, nghiêng người nói nhỏ với cô: “Cô gái, đừng để lộ tiền, nhân lúc nhiều người nhanh trở về đi.”

Cô gái này mặc một bộ quần áo cũ nát nhưng có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, từ sau khi Tần Nhược xách theo túi da rắn tiền vào, bà ta đã thấy được, hiển nhiên không phải thường xuyên tới đây bày quán hay mua đồ. Thoạt nhìn cô còn trẻ, chưa có kinh nghiệm làm ăn ở chợ đen, lại có vẻ là con gái một gia đình nghèo ở quê nên tận tình nhắc nhở.

“Cảm ơn dì.” Tần Nhược lộ ra một nụ cười nhạt: “Cháu sẽ chú ý an toàn, lần sau nếu cháu lại kiếm được tiền sẽ tới mua bánh của dì.”

Ra khỏi ngõ nhỏ, Tấn Nhược xách theo túi bánh trong tay chậm rãi đi về phía trước, dì bán hàng còn cẩn thận buộc lại bằng một sợi dây thừng nhỏ cho cô, bây giờ đúng lúc cầm trong tay, cô rũ mắt xuống nhìn đường dưới chân, bước chân không ngừng giống như không có việc gì đi về phía ngoài thành.

Đã có người muốn kiếm tiền bất chính, vậy cô cũng không chê nhiều người cho tiền.

Nghe tiếng bước chân phía sau đi theo cô ít nhất có ba người.

Đương nhiên, cho dù có thêm hai mươi bảy người nữa Tần Nhược cũng không sợ.