Người đàn ông vừa nói, còn thường xuyên đảo qua đầu ngõ, sắc mặt cũng hơi bất an, hắn ta tên là Trần Gia Bảo, là công nhân có thu nhập ổn định ở huyện thành, nếu như bị người báo cáo tới chợ đen mua đồ, vậy sẽ phạm vào tội đầu cơ trục lợi, thu nhập ổn định coi như vậy, khả năng còn bị phạt thậm chí ngồi tù.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn ta tới nơi này, nếu không phải việc ngày mai quá quan trọng, hắn ta cũng không mạo hiểm như vậy.
Nhưng mẹ hắn ta nói, người nhà quê ít hiểu biết, muốn hắn ta tới nơi này mua ít đồ mới lạ, hắn ta cũng không thể ném mặt mũi của người thành phố.
Tần Nhược thở dài, do dự mấy giây: “Đồng chí mua con thỏ này là mình ăn hay tặng người khác.”
“Tôi tặng người khác.” Trên mặt Trần Gia Bảo lộ ra nụ cười ngượng ngùng, cảm xúc khẩn trương cũng hơi thả lỏng.
Nói xong, hắn ta nhìn thấy Tần Nhược còn bất dộng, trong mắt hiện lên tia khó xử, nhịn vào giây mới nói: “Đồng chí?” Nói xong, hắn ta nhìn hai vào hai con thỏ trong túi da rắn mới bừng tỉnh: “À, cô không có cân? Vậy, vậy… Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đồng chí ông đi chỗ khác mua đi, tôi không cân, việc làm ăn hôm nay của tôi và đồng chí không thành.” Tần Nhược không nhúc nhích, thản nhiên nói.
Trần Gia Bảo do dự vài giây, thấy dáng vẻ của Tần Nhược không muốn bán cho hắn ta, vì thế ngượng ngùng nói: “Vậy… Vậy tôi đi nhìn lại.”
Tần Nhược gật đầu, nhìn thấy quầy hàng của mình đã mở nửa giờ cũng chưa giao được hai con thỏ, trong lòng không khỏi cười khổ, lần đầu cô mở quầy đã liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, ánh mắt cô dừng lại chỗ đầu ngõ cách đây không xa, ánh mắt chợt loé, Tần Nhược gom hai con thỏ vào trong túi, chờ một bóng hình đi ngang qua quầy hàng của mình, cô đột nhiên nói: “Chị gái mua thỏ của tôi không? Thịt thỏ hoang không chỉ thơm, hơn nữa ăn thịt thỏ của tôi có thể biến mọi điều ước thành hiện thực.
Bước chân của người phụ nữ đi ngang qua không khỏi dừng lại, quay người vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, ngay sau đó giãn mày cười: “Vậy thịt thỏ này bán như thế nào?”
Cô ta nhìn cũng khoảng ba mươi tuổi, mái tóc ngắn ngang tai, bên trên mặc áo sơ mi trắng, phía dưới mặc quần tây đen cộng với một đôi giày da mới 80%, hoàn toàn trái ngược với vẻ nghèo nàn của Tần Nhược.
“Vốn dĩ hai tệ rưỡi một cân.” Tần Nhược nói, lại cười khẽ, đúng lúc chị gái bán bánh bao bên cạnh cô đã đi rồi, cô hạ giọng nói: “Nhưng nhà chị làm ăn lớn không thiếu tiền, lại sắp có chuyện tốt, cho nên thịt thỏ này của tôi thêm ít tiền.”
“Ồ?” Lần này trên mặt người phụ nữ hiện lên tia hứng thú, quay người lại đối diện với Tần Nhược, liếc mắt đánh giá cô một cái: “Em gái nói nghe thử một chút, việc làm ăn lớn của nhà chị lại có chuyện vui gì.”
“Sở hữu tất cả các cửa hàng ở chợ đen huyện Lăng Dương, gia tài nhà chị chắc chắn lớn.” Tần Nhược nói, giống như không thấy được sự cảnh giác trong mắt của cô ta, tiếp tục nói: “Người mà chị lo lắng có thể trở về vào lúc 11 giờ 23 phút đêm nay, như thế không tính là chuyện vui không?”
Tần Nhược cố ý nhấn mạnh hai chữ sở hữu, hiển nhiên là có ý ám chỉ.
Người phụ nữ trẻ với hơi thở mượt mà thanh khiết này đúng là người quan lý chân chính sau lưng chợ đen ở huyện Lăng Dương, Khương Vọng Vân.
Chợ đen của huyện Lăng Dương không chỉ có một cái này, nơi này cũng gọi là chợ tây, bán những đồ dùng hàng hoá bình dân thường ngày, người có tiền nhàn rỗi chân chính sẽ đi dạo ở chợ phía đông, nơi đó mới là thiên đường hàng xa xỉ ở huyện Lăng Dương.
Trong sách, nam chủ Triệu hãn Thanh thỉnh thoảng bày bán hàng cũng là ở chợ phía tây, nhưng hắn ta cũng biết chợ phía đông, hắn ta nhiều lần muốn mắc nối với phía sau nhưng đều phí công không có kết quả, chỉ biết người sau lưng là một người phụ nữ, cho đến một năm khôi phục lại kỳ thi đại học kia, hắn ta báo cáo về chợ ngầm của huyện Lăng Dương, sau đó lợi dụng trận gió đông này mang theo chiến tích huy hoàng quay về Yến Thành.
Có người chắn một kiếp này Khương Vọng Vân, cô ta có thể chạy thoát, chờ đến khi cô ta tra được người đứng đằng sau, đi tới trước mặt Tần Nhược ở thôn Thanh Hà, lại chỉ thấy một cô gái nông thôn gầy gò đáng thương như bông hoà vàng sau sương giá, cuối cùng cô ta cũng không nói gì đã rời đi.
Người này ở trong sách được xem như một vai ác nhỏ đứng ở phía đối lập với Triệu Hãn Thanh, sau khi trở thành Yến Thành vào thập niên 80 cô ta thường gây rắc rối cho Triệu Hãn Thanh, nhưng Tần Nhược không thấy được đấu tranh cụ thể.
Lão đại huyền học hiện thực Tần Nhược thích nhất là xem tiểu thuyết xem phim, theo lý loại truyện như vậy không lọt vào mắt của cô, nhưng cô cũng không chú ý vì sao lại xuất hiện trên kệ sách của mình, tiện tay lật xem, chính là thấy Tần Nhược trong truyện hộc máu mà chết.
Bởi vì cô cùng tên với mẹ kế Tần Nhược pháo hôi số khổ lại chết oan, cô mới mang theo tức giận, thậm chí một lần tức giận còn muốn thi pháp vào trong sách sửa mệnh cho Tần Nhược, bây giờ nghĩ đến, lần xuyên sách này cũng không phải bắn tên không trúng đích.
Có lẽ lúc ấy cô thi pháp thành công, cho nên xuyên vào trong sách để sửa mệnh cho “Tần Nhược”.
Vừa rồi, cô nhìn thấy bóng người kia ở đầu ngõ, cô lập tức nhớ tới Khương Vọng Vân ở trong sách, mặc dù cô nhìn nguyên chủ trong truyện hộc máu bỏ mình mà xuyên vào, cũng không biết kết cục cụ thể Khương Vọng Vân, nhưng người này quả thật là đối thủ một mất một còn của tên tra nam Triệu Hãn Thanh.