Người đàn ông này nhìn khoảng bốn mươi tuổi, Tần Nhược nhìn kỹ xương cốt mới biết được hắn chỉ ba mươi tuổi tuổi, bọng mắt sưng tấy nhưng xung quanh mắt không có vết thâm, đó là triệu chứng của thận yếu, điều này cho thấy hắn ta thận yếu không phải do quan hệ tìиɧ ɖu͙© bừa bãi gây ra, mà do cung điền trạch ở dưới hai mí mắt, đường mí mắt trên hằn trũng sâu, có chút sản nghiệp tổ tiên để lại nhưng lại nhiều tranh chấp, lại nhìn cung anh em ở chỗ chân mày kéo dài, có một vết sẹo cũ rất dễ nhìn thấy.
Cho nên người này là vì sản nghiệp của tổ tiên mới xảy ra tranh cãi với anh em, thậm chí là động dao mới khiến cơ thể bị thương.
“Bán thế nào?”
Người đàn ông nghe cô nói xong, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc, cũng không ra vẻ bắt bẻ, trực tiếp hạ giọng hỏi giá.
Với mười ngón tay không dính nước của Tần Nhược, món ăn cao cấp nhất mà cô nấu được là nấu mì ăn liền, cái gọi là “đại bổ” của cô chỉ là lời nói nhảm mà cô nghe được ở đời sau, nhìn thấy người đàn ông đang đứng, cô nhẹ nhàng nói: “Một cân hai tệ, công thêm một phiếu thịt. Nếu không trả phiếu thịt thì một cân hai tệ rưỡi.”
Đây là giá dựa trên giá bán thịt heo mà cô vừa quan sát ở quầy hàng. Thịt lợn dày bằng hai lòng bàn tay có giá hai tệ một cân, còn phải có phiếu thịt, người đương thời không thích ăn xương chân giò lợn và các món mặn từ thịt lớn, lại thích ăn thịt mỡ, như vậy giá thịt mỡ còn cao hơn thịt nạc.
Cô há miệng muốn một cân phiếu thịt quả thật là đang nâng giá, cô sẽ không nấu cơm, cũng không có nơi làm, xuyên đến nơi này mấy ngày qua, không phải ăn thỏ nướng gà rừng nướng thì là khoai lang nướng, ở chỗ của thầy Lạc chỉ có chén canh loãng, cho nên phiếu thịt căn bản vô dụng.
Ánh mắt người đàn ông nhìn thoáng qua quầy thịt cách chỗ đó không xa, do dự thu ánh mắt lại: “Quá đắt, nếu rẻ hơn mấy xu thì tôi lấy cả hai.
“Dinh dưỡng của mấy loại thịt khác sao có thể so với thịt thỏ hoang, người hiểu biết đều biết muốn bổ thận khí thì dùng nó là tốt nhất.”
Tần Nhược mở miệng quảng cáo nhắm chính xác vào điểm yếu của người này, so với quảng cáo hiệu quả trị liệu thái quá của đời sau, cô đây chỉ là một phần nhỏ.
“Vậy, vậy cân đi.” Cuối cùng người đàn ông cắn răng đưa ra quyết định: “Không có phiếu, tôi trả cho cô hai tệ rưỡi một cân, hai con tôi đều lấy.”
Cân? À đúng rồi, làm buôn bán phải có cân.
Mắt thấy việc buôn bán sắp khai trương, lại không thể thiếu phân đoạn cân này, Tần Nhược nhìn khắp nơi đang muốn mượn cân, người đàn ông lại mất kiên nhẫn.
“Nhanh lên em gái.” Hắn ta thúc giục một câu, lại nhếch môi cười: “Tôi nhìn cũng khoảng năm cân, nếu không tính như vậy?”
Nói xong, hắn ta lại bổ sung: “Con trai tôi còn chờ tôi đến xã cung ứng mua sữa bột, tôi không đợi được.”
Tần Nhược nghe thấy những lời này, động tác đang muốn đứng dậy lại ngổi trở về, cô cười nhẹ một cái: “Cung con cái của anh trống rỗng, đứng đầu là đường tuyệt tự, lấy đâu ra con trai?”
Tục ngữ nói không sợ có con cháu, chỉ sợ không có con nối dõi, ý nói không sợ cung con cái trống vắng, chỉ sợ có đường tuyệt tự. Chính là chỉ loại tướng mạo này, không chỉ nói cả đời không có con ruột, thậm chí ngay cả nhận con nuoi cũng không nuôi được.
Người đàn ông đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng thẳng dậy, sắc mặt khó coi trừng mặt nhìn cô, trong mắt đầy lửa giận: “Cô nói bậy bạ gì đó?”
“Vợ của tôi rõ ràng đã có thai năm tháng!”
Lời này vừa buột miệng thốt ra, lại nghĩ đến lý do trước đó chính miệng hắn ta nói đi mua sữa cho con, lửa giận đọng lại, lại nghĩ đến bây giờ con mình còn chưa sinh ra, nhưng trước đó ông già đã sờ qua, thai này chính là con trai hắn ta.
Nghĩ như vậy, lửa giận trong mắt hắn ta càng sâu hơn: “Mặc dù tôi không ra tay với phụ nữ, nhưng miệng cô nói sạch sẽ một chút!”
“Anh đừng kích động.” Tần Nhược đè thấp giọng: “Hôm nay anh là người đầu tiên tới mua bán với tôi, cho nên tôi chịu đựng anh vài phần, cũng lắm miệng nói một câu, không đến ba ngày, anh sẽ đến cầu xin tôi.”
Người đàn ông tức giận nắm chặt tay, hung dữ trừng mắt liếc nhìn Tần Nhược một cái. vội vàng quay người đi về phía ngõ nhỏ bên ngoài, thịt thỏ cũng không mua, thịt khác cũng không nhìn, không biết làm sao, trong lòng hắn có hơi hoảng loạn, bước chân cũng không khỏi nhanh hơn mấy phần.
Tần Nhược thản nhiên liếc mắt nhìn bóng dáng vội vàng rời đi kia mới thu ánh mắt lại, lại một người đàn ông đứng trước quầy hàng của cô: “Nữ đồng chí, thịt thỏ này bán như thế nào?”
“Hai tệ rưỡi một cân, không cần phiếu thịt.” Cô ngước mắt nhìn thoáng qua người tới, khoảng năm mươi tuổi, dáng người trung bình, hơi béo, vẻ mặt thành thật, hắn ta mặc một bộ quần áo màu xanh biển đã giặt trắng bệch, trên chân đeo một đôi giày vải đen.
Tần Nhược nhìn một lát, người này… Còn có ít quan hệ với cô.
“Được, tôi lấy cả hai con này, đồng chí cân giúp tôi đi.”