Chương 24

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn đồng chí.” Tần Nhược mỉm cười, nhìn thấy người đàn ông bán hàng đi đến quầy hàng phía sau sắp xếp hàng hoá, cô nhỏ giọng nói: “Đồng chí, đối tượng nhà cô giới thiệu cho cô có thể suy xét thận trọng, tìm người quen hỏi thăm một chút không chừng có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Đuôi mắt phiếm hồng là dấu hiệu của vượng đào hoa, nhưng cô gái trẻ này lại có một nốt ruồi đỏ ở dưới mí mắt gần cuối mắt trái. Hầu hết những hoa đào cô ấy gặp được trước năm hai mươi tám tuổi đều là hoa thổi, nhìn ngoài hình cô ấy chỉ mới hai mươi hai tuổi, vị trí cung cha mẹ phía trên mày trống trải trơn nhẵn, biểu thị quan hệ cha mẹ hoà hợp hơn nữa còn đều làm quan, trong nhà không có vướng bận về kinh tế, vì vậy hoa đào này vì sao mà đến cũng rất dễ hiểu.

Trong mắt cô gái bán hàng chợt loé lên vẻ kinh ngạc, nghi ngờ nhìn Tần Nhược, giống như không hiểu vì sao mà một cô gái ở nông thôn tới mua đồ lại nói chuyện đối tượng của mình, nhưng Tần Nhược vừa nói xong đã cười với cô ấy rồi đi ra ngoài.

Cô thật sự không biết chợ nông sản ở đâu, hai mắt Tần Nhược nhìn đường phố đã đông người hơn, đang muốn bấm tay tính toán hướng của chợ nông sản ở đâu, cô gái bán hàng kia đuổi tới, chỉ vào bên trái cô nói: “Chợ nông sản cách nơi này không xa, đi theo hướng này, đi khoảng nửa tiếng có thể nhìn thấy biển.”

Đi nửa tiếng còn không xa.

Trong lòng Tần Nhược thở dài: “Ừ, cảm ơn đồng chí, cô bận việc của cô đi, tôi đi đây.” Nói xong lời tạm biệt với người bán hàng, cô bước xuống bậc thang đi theo hướng được chỉ, ánh mắt lại quan sát xung quanh.

Đi đến một ngã rẽ phía trước, trong lòng Tần Nhược suy tính, lượng người ngã rẽ bên trái nhiều hơn bên phải, cô nhấc chân đi vào, đi được ba phút, ngõ nhỏ chia đôi hai bên trái và bên phải, nhưng khoảng sân hai bên hầu như bị bỏ hoang.

Mặc dù chủ tịch khuyến khích nhiều người, nhưng những năm đói kém và các phong trào đặc biệt dẫn đến dân số giảm mạnh. Ngày nay chủ sở hữu của những khoảng sân có phong cách đặc biệt này đã sớm đổi chủ, nhưng ngõ nhỏ này thỉnh thoảng vẫn có người vội vàng vác rổ đi qua, Tần Nhược biết mình tìm được rồi.

Cô đi theo đường ngược hướng dòng người, tới một ngõ nhỏ bốn phía đều có đường, cuối cùng lộ ra gương mặt thật của chợ đen trong huyện Lăng Dương.

Chỉ thấy hai bên đường cách nửa bước lại có một người ngồi xổm, phía trước mỗi người đều đặt một túi da rắn, người có ít đồ thì bỏ ra, có người có hàng chục cân thịt lợn hoặc gạo mì đều được bày trên mặt đất bằng những túi da cắt ghép lại, chỗ tốt chính là cho dù có cục công an tới bắt, hai người cõng hai bên đầu có thể chạy, giống như những người bán hàng rong sau này trốn tránh ban quản lý đô thị.

Đánh giá toàn cảnh, lúc này Tần Nhược mới đi từng bước nhỏ về phía trước quan sát những đồ vật trên quầy hàng. Quán ven đường phía đông có trứng, bánh bao, bột mì trắng, gạo, sữa mạch nha, sữa bột và hai miếng thịt heo béo ngậy dày bằng lòng bàn tay. Các quầy hàng phía tây bên kia bày bán một số nhu yếu phẩm hàng ngày như vải in hoa, giấy vệ sinh, đồng hồ, bút, giày da, giày vải thủ công, giày thêu đầu hổ cho em bé, một chiếc giá sắt, kem dưỡng, thậm chí còn có một thỏi son.

Ánh mắt Tần Nhược đột nhiên dừng lại ở quầy hàng trong cùng ở phía tây, cô bước nhanh hai bước, nhận thấy những người xung quanh đang nhìn mình, cô bước chậm lại, ngồi xổm xuống bên cạnh người phụ nữ trung niên bán bánh bao ở đầu phía đông của quán, vừa đặt chiếc túi da rắn trên tay xuống đất, đã có mấy ánh mắt đổ dồn vào.

Cô bình tĩnh cởi bỏ nút thắt chết trên túi da, lộ ra hai con thỏ hoang bên trong, phần thịt đỏ căng mọng lọt vào trong chiếc túi da rắn màu xám phá lệ hấp dẫn ánh mắt người khác, tầm mắt của mấy người đàn ông hoàn toàn dính chặt vào thịt thỏ trong túi da rắn trước mặt cô.

Bây giờ thịt cung cấp căn bản không thoả mãn được nhu cầu sinh hoạt của những người có thừa tiền trong huyện thành, cho nên trước quầy bán thịt heo kia có đông người nhất, cô im lặng quan sát xung quanh, vốn dĩ định chủ động mời chào khách hàng, nhưng cô đột nhiên dừng lại khi có một vài người đến gần, có người nhìn thấy, trước khi cô mở miệng lại lộ ra khϊếp sợ.

“Con thỏ này là thỏ hoang sao? Sao nhìn thấy thịt đỏ như ôi thiu.”

Người đàn ông đến gần khoảng bốn mươi tuổi, cúi người chỉ vào con thỏ hoang trong quầy hàng của Tần Nhược, lời nói toàn bắt bẻ.

Không hỏi giá, mở miệng là bắt bẻ, đây là rất muốn mua mới định ép giá khách hàng.

Trong lòng Tần Nhược hiểu rõ, trên mặt lại thản nhiên, chỉ đặt hai con thỏ lại với nhau ngay ngắn: “Thịt thỏ hoang cơ bắp săn chắc có màu đỏ, hơn nữa thịt thỏ mặc dù không ngon bằng thịt mỡ, nhưng trộn hầm với khoai tây thật sự rất thơm, điều kiện tốt hơn một chút có thể bỏ vào ít ớt cay, hai đoạn sâm ngắn, mấy hạt cẩu kỷ tử hoặc nhục quế vào nồi.” Tần Nhược nói xong, hạ giọng mới nói ra hai chữ cuối cùng: “Đại bổ.”