Tần Nhược ngồi xuống, người bình thường nhìn cô như đang ngồi trên không trung, trên thực tế là năm con quỷ khiêng kiệu, nhưng kiệu của cô không phải làm bằng giấy hay đồ thật bình thường, mà được tạo thành từ máu nhân quả.
Lá bùa ngự quỷ ở đầu ngón tay lại bắn ra một lần nữa, con quỷ vác đao tự động đi phía trước mở đường, còn lại bốn tên chia làm hai phía trước hai phía sau nâng cái kiệu đặc chế này.
Không cần Tần Nhược phải ra lệnh một lần nữa, sức mạnh của bùa ngự quỷ khiến cho bọn họ tự động đi về phía đường nhỏ trên núi chỗ không có người, cánh tay Tần Nhược dựa vào thành ghế, tựa trán vào cánh tay, làn gió buổi sớm thổi qua cây cối cỏ dại ở hai chân sau thổi vào mặt, tạo thành một cỗ lười biếng mát mẻ.
Vốn dĩ đoạn đường này phải đạp xe đạp ba tiếng rưỡi mới có thể đến nơi, năm con quỷ nâng kiệu đi nhanh một đường, nửa giờ đã đến phần ranh giới của huyện thành, từ xa đã có thể nhìn thấy cửa thành của huyện thành.
Con quỷ vác đao kia vẫn luôn ở phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng gặp phải một vài người dậy sớm đi làm trên núi, nó cũng có thể dễ dàng thi triển thủ thuật che mặt bình yên vô sự đưa chiếc kiệu đi qua.
“Dừng lại đi, các người cứ đợi ở dưới gốc cây hoè lớn này. Khi sống làm việc không phải của con người, khi chết sống an phận một chút.
Tần Nhược nói xong, năm con quỷ không dám giận cũng không dám nói gì, bốn con quỷ nâng kiệu an phận dừng ở dưới bóng cây, cô thản nhiên đứng dậy, xách theo túi da đựng con thỏ chậm rãi đi vào trong huyện thành.
Thời điểm bây giờ vừa đúng lúc, mặt trời vừa mới mọc nhưng cũng không quá nóng, cô nghĩ chợ đen lúc này cũng chưa mở.
Vào thành, trên người Tần Nhược đừng nói là một phiếu gạo, thậm chí cô còn không có một đồng tiền nào, nhưng cô không hoảng hốt, cô đi trên đường phố, vừa đi vừa cân nhắc chợ đen có thể xuất hiện ở đâu.
Bây giờ phiếu mua bán là hình thức kinh tế của niên đại, lén giao dịch mua bán thuộc về hành vi đầu cơ trục lợi, nếu bắt được sẽ phải ngồi tù, nhưng từ thời kỳ bộ lạc cổ xưa con người đã bắt đầu lấy vật đổi vật, trao đổi vật phẩm vẫn luôn tồn tại, cho nên sự trỗi dậy của nhà buôn và chợ đen cũng coi như phát triển theo thời đại.
Tất nhiên, ở trong thế giới hiện thực hẳn là hành vi phê phán, nhưng bây giờ là thế giới trong một quyển tiểu thuyết, diễn biến chung cũng tương tự như thế giới hiện thực ở thập niên 70.
Trong sách Triệu Hãn Thanh là nam chủ, tự nhiên không thể thiếu làm nhà buôn phát tài phất nhanh, chỉ là thứ hắn ta bán là thức ăn do nguyên chủ Tần Nhược làm ra và trứng gà trong nhà.
Về phần cụ thể ở đâu, hình như nói là một ngõ nhỏ gần xã cung ứng tiếp thị.
Hạ quyết tâm, Tần Nhược ôm chặt tui da trên tay, một đường theo đại lộ vào xã cung ứng tiếp thị.
Bây giờ người bán hàng ở xã cung ứng tiếp thị đều là người có thu nhập ổn định, vừa vào cửa một quầy cao bằng nửa người kéo dài từ tường đông đến tường tây, trước mặt tường tây chỉ để lại một lối nhỏ một người đi qua, còn lấy mấy tấm ván gỗ chắn lại, phía sau có then cài, mở then cài nhấc tấm gỗ lên mới có thể ra vào.
Kệ phía sau để các loại đồ vật, phía đông nhất của kệ được khảm bằng kính, bên trong đặt một ít đồng hồ và bút máy, còn có kem chống nắng và son môi, đây đều là món đồ thời trang chỉ người thành phố mới mua nổi.
Tần Nhược nhìn thêm mấy lần, một người đàn ông bán hàng cầm giẻ lau xoa khối pha lê trên quầy, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó trợn mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn, mua cũng không mua nổi.”
Tần Nhược mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh đen, mặc trên người vừa dài vừa rộng, mặc dù được giặt sạch sẽ nhưng lại có những mảnh vá, khiến cô càng thêm đầy đặn và nghèo nàn.
Từ xa xưa đã có rất nhiều người mắt cao hơn đầu không coi ai ra gì, Tần Nhược thu lại ánh mắt di chuyển, sắc mặt cũng không thay đổi, trong lòng cô cũng không tức giận lắm, người này xương gò má cao, huyệt thái dương sâu, đường nước mắt vừa sâu vừa ngắn hẹp, miệng rộng lộ răng, có một nốt ruồi ác trên môi, điển hình của loại người không có đầu óc, miệng tiện hại người cũng chẳng ích ta, tướng mạo thích gây sự dẫn đến kiện tụng, trong nhà có chút tiền nhưng sướиɠ trước khổ sau, sau ba mươi sáu tuổi chính là bạn bè bắt đầu xa lánh, nghèo khổ và thất vọng nhất.
Cô đi đến một đầu quầy khác, hỏi một người bán hàng nữ trẻ tuổi nhìn khá thân thiện: “Chào đồng chí, đồng chí có thịt thỏ hay không?”
Cô định hỏi giá thị trường trước khi đi tìm chợ đen, lại không nghĩ rằng phạm vào một sai lầm lớn, người đàn ông kia nghe cô nói ném giẻ lau lạnh giọng cười nhạo: “Nghèo đến mức chưa từng mua thịt à, sợ là chưa bao giờ đến quầy bán thịt ở đầu phía đông của chợ nông sản.”
Cô gái bán hàng lại khá ôn nhu, dù sao cũng sáng sớm tinh mơ không có ai, cô ấy nhìn cách Tần Nhược ăn mặc trong lòng thở dài, nhỏ giọng giải thích: “Mua thịt không chỉ cần tiền mà còn phải có phiếu thịt, quả thật là ở chợ nông sản quán thịt phải xếp hàng mua, chỗ này của chúng tôi đều là mấy đồ dùng hàng ngày, bánh kẹo điểm tâm linh tinh hay ăn vặt xa hoa cũng có.”